Thời gian: khoảng dịp lễ 30/4 1/5
Sử dụng: Trippy troll ~220UG kèm nhiều kush
Địa điểm: Thung lũng Bản Xôi + Làng Văn hóa các Dân tộc (Ba Vì)
Team mình đi có 5 người, 3 gái 2 trai tất cả. Di chuyển bằng một ô tô từ Hà Nội đến Bản Xôi (Ba Vì).
Xuất phát lúc 8,9h sáng thì tầm 11h trưa bọn mình đến nơi. Cũng khá nhiều chông gai vì đoạn ngõ rẽ vào BẢn Xôi hơi nhỏ. Bọn mình đi quá một xíu và phải dừng lại dọc đường xem map. Trong khi một đứa tra map thì những đứa còn lại nhìn ngắm xung quanh và ngay lập tức phát hiện ra bọn mình đang đứng ở cổng rẽ vào “Cơ sở cai nghiện Ma túy số 4” tại Ba Vì. Chuyến trip suýt thì dừng lại ở đấy nếu cả lũ phi vào trong. Nhưng không, mọi thứ còn chưa bắt đầu =))
Vừa đến Bản Xôi, cả bọn lập tức vào việc luôn. 4 người mỗi người ngậm 1 tab và đệm thêm kush. Còn 1 bạn nữ còn lại chỉ đi theo hút kush và trông bọn mình thôi. Thực ra là làm gì có ai cần trông, nhưng khổ nỗi nó không thích trip, chỉ thích dẫn trip. Ok thế cũng tốt.
Tầm 10, 15 phút sau bọn mình bắt đầu di chuyển ra phía cánh rừng của Bản Xôi. Các bạn có thể tưởng tượng bản Xôi như sau: Một cái hồ rộng ở giữa, vào bao quanh nó là rừng. Nếu bọn mình đi hết một vòng rừng thì sẽ trở về cổng vào. Đi được một lúc thì mình bắt đầu cảm giác hơi oằn người. LSD trong miệng đã dần tan ra và âm thanh rừng núi bắt đầu sống động hơn. Cùng lúc đó là quả nhạc Psy trance của Astrix đến đoạn có tiếng nói văng vẳng, mình nghĩ nó là tiếng bộ lạc hay gì đó tương tự, xen lẫn tiếng chim chóc và tiếng xào xạc của cây cối. Không gian rừng núi bủa vây lấy mình. Rõ ràng rất nhiều âm thanh là thế nhưng lại tĩnh lặng đến lạ. Mình cảm nhận khoảnh khắc này quá đỗi linh thiêng.
Bọn mình đi bộ dọc cánh rừng rất lâu, và đôi lúc lạc đường: không hiểu đang đi lên hay đi xuống, đang đi tiếp hay quay lại; đôi lúc dừng lại ngắm cây cỏ, mây, núi. Mình nhìn thấy những ngọn núi xa xa đang nhảy múa theo điệu nhạc. Còn người yêu mình thì lại bảo nhìn trên núi thấy toàn yêu quái. Bọn yêu quái cũng đang nhảy. Mình chưa trông thấy một ai gặp yêu quái mà nhìn chằm chằm thích thú như thế cả, nên mình không chắc về những gì người yêu mình nói =))
Khoảng tầm giữa trưa bọn mình quay về được cổng vào. Đến lúc này, về giữa cái hồ lúc ban đầu thấy, ngồi xuống mấy cái ghế đá ở hồ, người yêu mình mở điện thoại ra nhìn và thốt lên một câu: “12 rưỡi là đúng hay là sai?”. Chưa ai từng hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đến thế. Nhưng chính xác là bọn mình đã bị mất khái niệm về thời gian. Peak.
Anh em vì đi quá mệt nên quyết định ngồi ngắm hồ nghỉ ngơi. Và lần này phát hiện ra điều quan trọng: cảnh cái hồ quá đẹp! Nước hồ xanh, mặt hồ gợn sóng nhẹ. Trên trời mây trắng nắng vàng ươm. Bao quanh hồ là cánh rừng rậm rạp. Thảo nào nó là trung tâm Bản Xôi. Thế mà lúc đầu vào không ai để ý nó. Thế mà mải mê đi mãi đi mãi rồi lại quay về với nó.
Đoạn này visual căng cực. Thỉnh thoảng, mình chăm chú nhìn xuống tay để xem những mạch máu chạy trong cơ thể. Đấy là mình, còn mọi người có nhìn được thế không thì mình chịu. Lúc ấy bọn mình còn hiểu nhau trong từng ý nghĩ. Mình hiểu người yêu mình định nói gì khi ny mình chỉ mới nói đến “ để kể cho mà nghe chi tiết này’’ rồi im bặt.
Bọn mình ngồi đó lâu để nghe nhạc và ngắm cảnh. Ngồi một lúc bọn mình đứng dậy đi qua cây cầu gỗ khá lớn ở giữa hồ. Mình bước trên cầu từng bước thận trọng, chắc chắn. Cây cầu hiện ra trước mắt mình như hình ảnh 3D, và mình đang hóa thân vào một nhân vật trong game phải vượt qua cây cầu đó. Mình kích thích đến nỗi dẫn đầu đoàn băng băng trên cây cầu 3D.
Sau đó bọn mình lại quay lại chỗ ghế đá vừa nãy ngồi. Không hiểu là ngồi ở đó biết bao lâu. Thời gian như không tồn tại. Lúc sau, một nhóm học sinh vừa mới đến cắm trại tràn vào gần chỗ bọn mình. Bọn mình đứng dậy đi tiếp. Lên một lối khác để vào lại cánh rừng, tránh nơi đông người. Đi một lúc bọn mình cảm thấy không ổn. Nếu tiếp tục đi một vòng nữa thì sẽ mất tiếng rưỡi, hai tiếng với con đường đã cũ. Và lịch trình đặt ra thì vẫn còn một điểm đến nữa: làng Văn hóa các Dân tộc. Bọn mình bảo nhau lên xe đi tiếp.
Đã ai nói với các bạn là đi xe khi trip là không an toàn chưa? Nếu chưa thì nghe thử trải nghiệm này nhé
Vừa lên xe, sự nóng bức chiếm lấy mình. Ngột ngạt không thở nổi. Nhưng đó chưa phải điều kinh khủng nhất. Mình nhìn về phía trước và thấy chiếc xe như con tàu vũ trụ đang lắc theo quỹ đạo vòng tròn, nhanh và liên tục. Oh no. Làm gì có ai lái nổi cái tàu vũ trụ đang lắc lư như này chứ. Mình nhìn về phía ghế lái. Mặt người yêu mình đang hoang mang tột độ. Người yêu mình cố bật nhạc trên xe. Tiếng nhạc từ loa trên xe phát ra được một lúc, ny mình vẫn mải mê tìm gì đó rồi hỏi “ Tiếng nhạc ở đâu ấy nhỉ?”. Thế thì chịu rồi. Cả lũ sock, đòi xuống xe, tình hình này không đi được. Người yêu mình đồng tình ngay lập tức.
Vừa mở cửa xe đi xuống, tiếng hát karaoke của khách du lịch từ trong Bản Xôi vọng ra. Nhạc vàng. Não nề. Nghe vào thêm nóng nực. Cả lũ đều hiểu không thể đi về hướng ấy được, thế là lại chui vào bìa cánh rừng để đi lên, chạy trốn tiếng hát bên dưới. Bọn mình vội vàng mở loa bật nhạc, nhưng càng đi lên thì càng mất sóng. Không bật được nhạc. Mình cảm tưởng mình không đi nổi nữa. Quá mệt, quá nóng, không có nhạc, tiếng karaoke vẫn văng vẳng. Anh em nhìn nhau, tự hiểu ra, đã đến lúc chạy trốn cái Bản Xôi này rồi, đã quanh quẩn với nó quá lâu mà không thoát ra được.
Lên xe lần thứ hai.
Lần này bọn mình đã ổn hơn và vẫn động viên nhau đi tiếp, con bé dẫn trip mếu máo sợ hãi van nài đòi xuống xe. Nhưng xuống cũng dở hơi nên đành chấp nhận số phận. May thay, bọn mình vẫn di chuyển ra được làng văn hóa, thỉnh thoảng check sai map 1 tí, hơi run 1 tí, nhưng đổi lại đã thoát được cái Bản Xôi đông nghịt người kia.
Tầm 1,2h bước vào làng Văn hóa. Mình nhận ra giống như hành trình đến với Bản Xôi, con đường vào rộng mở thênh thang, một lần nữa lại đầy hứa hẹn.
Điều mình ấn tượng là làng Văn hóa giống như một thành phố thu nhỏ, muốn di chuyển từ làng này sang làng khác phải đi bằng xe điện của bản làng. Sẽ có xe điện đưa các bạn đi và thả các bạn xuống để thăm quan, rồi lại có xe khác tới đón bạn tới chặng tiếp theo. Và điều mình thích nhất ở chuyến này là khoảng thời gian được ngồi trên xe điện. Người lái đi với tốc độ rất nhanh, đường rộng và đẹp, nhiều cây cối, mình chỉ việc ngồi đó rồi tận hưởng gió lùa vào tóc, mơn man trên da thịt. Mát rượi và sảng khoái.
Trong trip này có một điều đáng nhớ, đấy là con bé dẫn trip bị mất điện thoại, ở một bản làng nào đó không nhớ nổi. Đi chơi tận 1 tiếng sau mới phát hiện ra. Không biết ai dẫn trip. Ai lú? Ai trông ai? Và thật may, nó gọi điện có người nghe. Một người dân trong làng vẫn giữ và hẹn bọn mình ra lấy lại. Chú lái xe điện cũng nhiệt tình hỏi han đưa bọn mình ra điểm hẹn. Đến đoạn nhận được điện thoại, trong lòng nó chắc dâng trào hạnh phúc và cảm thấy ấm áp tình cảm buôn làng lắm. Bọn mình nhận ra, nếu mất ở ngoài kia thì chắc là mất hẳn, mà mất trong buôn làng này thì có nghĩa là chưa mất gì. Hic xúc động gớt nước mắt.
Đi mãi không hết làng văn hóa, bọn mình lại tìm cách bỏ trốn tiếp =))
Không hiểu bọn mình ra được cổng bằng cách nào nếu ông chú lái xe điện kia không đi theo bọn mình suốt. Hoặc có quá nhiều xe điện, trông ông chú nào cũng giống nhau. Không biết nữa.
Nhưng vấn đề vẫn còn, đấy là từ lúc lấy được xe cho đến khi ra được đường quốc lộ, bọn mình vẫn vòng vòng ở bãi ngoài mất mấy vòng. Tận 5h chiều rồi mà vẫn mất nhận thức về đường lối. Nhìn cái vòng xuyến trên đường quốc lộ còn thấy sợ hãi, vòng đi vòng lại mấy lần. May thay ra được đại lộ, đường đi chỉ là một đường thẳng không vòng vèo nên yên tâm hơn. Ny mình lái xe chậm, thận trọng, ở hai bên, các xe khác vượt qua vù vù. Mình lo lắng trong lòng sao người ta đi nhanh thế.
Trên đường về, bọn mình cùng ngồi ôn lại trải nghiệm cả ngày. Cũng như mọi lần, mình nhận ra nhiều thứ, sự liên kết của vạn vật, tất thảy mọi chuyện xảy ra trên đời đều có nguyên do, vòng lặp, sự đối mặt, xúc cảm, vân vân mây mây. Tất cả đã nằm sẵn trong tiềm thức của mình. Nhưng có một cái trong chuyến trip đó bọn mình hiểu hơn tất thảy, đấy là cái đói, đi tìm thức ăn liên tục từ bản Xôi đến làng Văn hóa mà không có gì cho vào bụng. Chỉ được ăn bim bim uống nước (mặc dù chị google bảo ở đấy người ta bán nhiều đồ ăn ngon lắm). Mình đọc rất nhiều về trip của mọi người, nhưng chưa thấy ai có hành trình đi tìm đồ ăn mạnh mẽ như team mình cả. Đến lúc này, bọn mình thừa nhận, bọn mình thèm THỊT quá. Về đến Hà Nội phải đi ăn THỊT ngay. Gì cũng được, miễn là THỊT.
Đòi vào rừng chán, hòa mình với thiên nhiên cây cỏ chán, tìm về nơi yên bình chán, để rồi cuối cùng phải đi tìm THỊT một cách quyết liệt, mạnh mẽ, sôi sục.
Bọn mình kết thúc chuyến trip bên nồi lẩu full topping và rất nhiều thịt bò. Ăn trong sự sung sướng và thỏa mãn.
Ăn lẩu xong ra về thì trời mới mưa. May thay. Dự báo thời tiết nói hôm đó mưa ban ngày, nhưng cả ngày trời lại nắng đẹp. Lần nào cũng vậy.
------------------------------------------------------------------------
Sau trải nghiệm đó thì chắc chắn mình sẽ không bao giờ di chuyển phương tiện giao thông lúc ontrip nữa. Không hiểu ai đỡ hộ. Tự hứa =))
Minh Châu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét