Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2020

My OMG first trip with golden teacher.

 

[Trip Report - Event MindHacker VN]
My OMG first trip with golden teacher.
Bài viết tham gia event trip report group Mind Hacker VN
Magic mushroom: Golden Teacher - 3g
Sapa khoảng tháng 7 năm 2020
Report khá là văn, vì trong trip, thứ còn lại với mình chỉ là cảm xúc
Thực sự thì, mình đã ấp ủ một cuộc trip từ lâu lắm rồi, khoảng 2 năm trước, khi mới biết về trào lưu thức thần tại Việt Nam. Hôm ấy, sau khi nhận lương mình đặt liền 3g GT về luôn, rồi hỏi hết anh em cũng như đọc đủ loại trip report và guide, háo hức lắm mà.
Sáng sớm hôm ấy, không rõ là ngày nào. Mình bắt xe lên sapa, chắc do bồn chồn vì đây là first trip, mình vui lắm, nhìn ai cũng thấy vui, chợt nhận ra chưa bao giờ mình để ý cảnh vật xung quanh đến vậy, ánh mặt trời chảy qua tán lá, người người tấp tập, tiết trời se lạnh mà không khí lại ấm áp vô cùng.
Vì đã nofap, ăn chay và ngồi thiền được 3 tuần, nên mình đinh ninh kiểu gì cũng good trip, mà trip đầu thì ai lại sập bao giờ . Homestay mình ở cách thị trấn khoảng 2 cây số, ở giữa bản. Mình đã lên kế hoạch sẵn là đi bộ xuống cho đói rồi trip luôn. Perfect!
Đến nơi, chào hỏi mọi người, con người ở đây lúc nào cũng thân thiện như thế đấy, cả mấy cậu trai choai choai xe ôm thích lấy đắt cũng không giấu được cái lương thiện gần gũi của người bản. Mình lên phòng cất đồ, uống trước một ly chanh ấm để rửa ruột. Để thầy giáo có không gian riêng tư mà dạy, hề hề.
lúc này là 12h21, ok giờ đẹp, mình khoá cửa phòng, nhai nguyên 3g nấm và ngồi trước cửa sổ cầu nguyện. Mình không phải con chiên, và cũng chẳng quan trọng việc mình có là con chiên của chúa hay không, thứ mình quan tâm là lời chúa dạy và việc chúa làm. Chân lý đâu cần phải đề cái mác là "chân lý" thì mới là chân lý. Dù sao hình ảnh một ông già có râu trông phúc hậu cũng đem lại cho mình chút bình yên.

10 phút, 20 phút, rồi 30 phút trôi qua, dần dần cảm nhận chút hiệu ứng ít ỏi của thầy giáo, mình lôi cuốn sổ ra ghi chép, chữ cái lúc ấy nó cứ ngoằn nghèo méo mó. Mình kiểu "Ồ hoá ra trip là đây, mình đang trip". Như thể đứa trẻ con lần đầu biết đến sex vậy, thật sự mới lạ.
Nằm mân mê, cố gắng đọc những ghi chép từ lâu, giờ là 13h57, thế quái nào nhanh vậy? Có phải mình vừa đi vào thứ được gọi là flow không? Lâu lắm rồi mới được cảm nhận thứ này, mình chợt nhớ suốt thời gian qua mình chìm đắm trong nỗi xao lãng, "một ngày sao lại dài đến như vậy", "bao giờ mới hết ca làm", "ôi tôi muốn về đốt một bi kush và đánh ngay một trận game, sau đó đi quay tay thì tuyệt".
Mình chẳng hiểu tại sao lúc ấy mình lại như vậy nữa, những thú vui thoát ly thực tại... Mình tự chất vấn bản thân với những câu hỏi mang nặng tính hiện sinh, rằng mình là ai? Mọi thứ có thật sự quan trọng không? Vũ trụ xung quanh mình là thật hay là mình đang cảm nhận nó bằng giác quan nên mình tưởng nó thật? Và mọi thứ chỉ là ma trận mang kèm một dạng năng lượng như nhau?...
Một lần nữa mình như đi vào flow... với việc tự chất vấn, người mình sao nặng quá, không mệt, nhưng sao nặng quá. Mình gượng dậy cố với lấy điện thoại và cuốn sổ. Thực sự lúc ấy mình không thể dùng điện thoại, mình không biết phải mở khoá thế nào nữa, chần chừ trước mấy cái chấm vẽ khoá trên màn hình, 14h45? đã 2 tiếng trôi qua rồi ư? Ánh sáng màn hình khiến mình khó chịu, mình hất nó lên bàn và dùng chút sức lực còn lại để giữ lấy cuốn sổ, tay mình ghi chép nghệch ngoạc, chữ thì méo mó, chẳng hiểu được gì cả.
Sau đó mình nhìn lên trần nhà, không cảm giác được cơ thể nữa. Những hình ảnh... không, nó giống tưởng tượng hơn, chưa bao giờ tưởng tượng của mình lại sống động đến vậy. Có điều nó như con đập bị vỡ, cứ tuôn trào không ngừng, rất giống với giấc mơ, nó phi lý một cách lạ kì.
Mình không thể nhớ rõ ràng những tưởng tượng ấy, nó cứ màu sắc như mấy bức tranh thôi miên thị giác, đang xoay mòng mòng thì bụp một cái nó đổi hình. Hình ảnh ấy in sâu trong đầu mình, những đôi nam nữ dính chặt bộ phận sinh dục vào nhau, sau đó họ chụm lại rồi xoay tròn. Lúc đầu thấy rất kích thích, rạo rực, nhưng sau đó mình thấy sợ. Khung cảnh lúc ấy cứ từ xanh lá rồi chuyển sang đỏ, rồi đổi lại.
Sau đó hình ảnh tiếp theo in vào đầu mình là cái chấm, cái chấm nhỏ xíu tự nhiên bung ra như có ai dí gì đó vào mặt bạn ấy, mình thấy rất nhiều biểu tượng quen thuộc trong đó, đặc biệt là con rắn và mặt trời, càng lúc càng hỗn loạn, như tivi bị rè. thực sự mình rất sợ, mình không thể nghĩ đến điều gì khác và cũng không có khả năng suy nghĩ luôn. Mình không ý thức được thực tại.
hai hình ảnh rõ nét tiếp theo đến giờ mình không tài nào nhớ được, dù mình vẫn thấy rất sợ, nhưng không thể nhớ ra nó là gì, nó cứ lập loè như vậy rồi bụp cái mình tỉnh luôn, tự nhiên ý thức được luôn, lúc ấy mình như kiểu vừa bị đuổi giết ấy. Mình cố tập trung vào hơi thở, cứ mỗi lần "tôi thở vào", "và một", "tôi thở vào", "và hai" thì những hình ảnh tưởng tượng càng kéo đến.
Lúc này mình đã nhìn thấy trần nhà, hơi méo, hình ảnh tưởng tượng ra dù nhẹ nhàng mà cứ tuôn như suối vậy, nhớ mang máng thì mình thấy rất nhiều hình ảnh liên quan đến các vấn đề vĩ mô. Chiến tranh, bom hạt nhân, nghèo đói, môi trường, bỗng dưng mình thấy căm ghét thế giới này, mình muốn làm gì đó, để thay đổi, cứ như vậy thôi.
Và thứ cuối cùng mình nhớ trong mớ tưởng tượng, không ai khác, là mẹ, mình vẫn cảm thấy đó là mẹ mình mặc dù trông rất kì, không phải kì mà cảm giác mẹ cứ "bao la" thế nào ấy. Khi hình ảnh mẹ hiện ra, như một cú kick tâm trí quay lại hiện thực, mình bắt đầu chất vấn hiện sinh, một lần nữa. Chẳng lẽ mình cứ như này mãi? Chiến tranh và nghèo đói liệu có còn quan trọng khi mình còn để mẹ phải lo lắng? Mình nên làm gì bây giờ? Tại sao mình lại nhỏ bé thế này?
Mình nhìn vào cuốn sổ, chẳng hiểu vẽ hươu vẽ vượn gì luôn, chợt nhớ ra phải note thời gian, mình ngó ra ngoài cửa sổ, trời đã sập tối, bật điện thoại thì lên con số 18h32. Đã sáu tiếng trôi qua á? Từ đoạn bị ảo giác thì mình thấy thời gian chậm thực sự.
Mình ra ban công ngồi, trăng rất sáng, mình cứ suy nghĩ mãi về những hình ảnh kì lạ ấy. Đó là god mà mọi người bảo ư? Liệu god có tồn tại chứ?(thật kì cục khi trong đầu mình chỉ có hình ảnh về god chứ không phải chúa hay phật, gần như quên mất sự tồn tại của hai vị thánh nhân đó luôn)
Mình muốn gọi cho mẹ, nhưng mình không gọi vì ngại, chả hiểu sao luôn.
rồi từ hôm ấy cho tới lúc đi về, mình cứ chìm vào nghi vấn, mình note các nghi vấn đó lại để lúc khác tỉnh táo thì nghĩ, nhưng nó cứ thế mà hiện lên thôi, mỗi lúc một khác.
Mặt trời vẫn sáng như vậy, cây lá vẫn xanh, người vẫn đi lại, mình cảm thấy như bản thân tách biệt với đám đông đó vậy, thật kì lạ.
Và kì lạ thay, mình nhận ra một điều, rằng chúng ta là những cá thể mang trải nghiệm riêng lẻ được gắn kết với nhau qua xã hội, mọi thứ chúng ta làm đều ảnh hưởng đến nhau. Đây không phải thứ mới mẻ gì, chỉ là mình thấy nó quan trọng hơn. Nói theo phong cách hiện sinh hơn, thì hôm nay tôi thấy bạn, bạn đã may mắn được xuất hiện trong trải nghiệm của tôi, vậy là chúng ta có liên quan đến nhau... theo nhiều cách, bởi trải nghiệm của tôi là duy nhất, vạn vật không nằm trong trải nghiệm của tôi đều không có thật.
Hâm nhỉ?

ĐÚC RÚT
Từ đoạn này mình không văn nữa, giờ là những đúc kết.
Sau chuyến trip khoảng gần 4 tháng, tức là bây giờ. Tháng đầu mình đã gặp vài bất ổn về tâm lý, mình khó kiểm soát cảm xúc, bị nghĩ đến tình dục nhiều và nảy đâu ra cái thói quen phán xét người khác(trong đầu thôi chứ nói thẳng mất lòng).
Đến tháng thứ hai mình bén duyên với tâm lý học carl jung trong khi tìm hiểu về ý nghĩa giấc mơ, đây là một góc nhìn rất mới, rất khoa học. Mình không quan trọng duy vật hay duy tâm nữa, không quan trọng là chúa hay phật nữa, không quan trọng thằng khôn hay thằng ngu nói nữa, không quan trọng lời khó nghe hay dễ nghe nữa,... Mọi thứ đều nên được suy ngẫm một cách công bằng.
Khi nghiên cứu về tâm lý Jung và nội tiết học, mình phát hiện ra một bài viết nói về chất thức thần. Đại khái chất thức thần chẳng có god nào cả, thứ bạn thấy và thứ bạn kết nối chính là sâu thẳm trong tâm thức bạn, VÔ THỨC.
Jung có một khái niệm về con người hoàn thiện, một hình mẫu con người có kết nối sâu sắc với chính mình, người ấy hiểu rõ mình là ai và muốn gì. Quá trình ấy gọi là TOÀN VẸN HOÁ TÍNH CÁCH(toàn vẹn hoá rồi thì những thắc mắc về sự tồn tại của god không quan trọng nữa).
Toàn vẹn hoá tính cách được là nhờ có các nguyên mẫu(archertype), đây là một phần bên trong vô thức tập thể của con người và mang tính di truyền, trùng hợp là thức a-lại-da trong phật giáo cũng same same như vậy. Rằng nghiệp vẫn tồn đọng qua các kiếp chứ không tiêu biến khi ta luân hồi, không phải cứ chết là hết.
Các nguyên mẫu(archertype) luôn len lỏi trong cuộc sống của chúng ta, theo nhiều cách, trong đó có biểu tượng(symbols). Đó là vì sao khi on trip các anh bạn sẽ gặp rất nhiều biểu tượng quên thuộc, bởi nó nằm sâu trong vô thức và sẽ trồi lên khi có dấu hiệu(sigh).
"Bad trip là một dạng bục shadow". Shadow trong tâm lý Jung đại khái là những phần tối bị từ chối và đè nén bên trong vô thức. Khi đè nén quá mức sẽ gây ra hiện tượng bục shadow. Nóng nảy vô cớ, con giun xéo lắm cũng quằn chính là bục shadow. Chất thức thần gây ra bad trip bởi nó lôi một cục tiêu cực to đùng từ shadow lên. Ai tích nhiều tiêu cực vào shadow thì dễ bad trip.
Đó là những thứ mình mày mò được để lý giải hiệu ứng và hình ảnh nấm thức thần đem lại.
Cơn trip đem lại cho mình một cơn ác mộng không nguôi, bắt mình lý giải nó. Cũng nhờ nó mà mình đã thoát ra khỏi thứ tâm linh nửa mùa. Đến giờ sinh hoạt của mình đã cải thiện rất nhiều, mình tập kháng lực, ăn đủ chất ngủ đủ lượng, tìm hiểu nhiều hơn tâm lý Jung và đọc thêm về chủ nghĩa khắc kỷ stoic. Một thân thể yếu ớt không thể nào chứa đựng một tâm trí minh mẫn được.
Áp dụng kaizen, autophagy, cold shower và nofap. Mình cảm thấy bản thân thực sự trở nên tốt hơn mỗi ngày.
LỜI KHUYÊN CHO ANH CHỊ EM.
Thực sự đây mới chỉ là first trip của mình nên không thể chia sẻ lời khuyên về trải nghiệm được. mình chỉ muốn nói rằng, nấm hay những chất thức thần khác đều sẽ khiến bạn kết nối mạnh mẽ với phần VÔ THỨC trong tâm trí mình. Có thể là bad trip hoặc good trip, tất cả đều không quan trọng, bởi tất cả đều xảy ra theo cách hợp lý. Bạn có thể đúc rút bài học từ tất cả mọi thứ xảy đến với bạn, chỉ là tâm trí bạn có mình mẫn trước những thách thức hay không mà thôi.
"Đôi khi biết vấn đề có tồn tại, lại là một may mắn"
Cái thứ hai là chất thức thần không giúp bạn giải quyết vấn đề, chất thức thần giúp bạn nhận ra vấn đề, còn giải quyết nó hay không là lựa chọn của bạn. Nhận ra vấn đề mà không chịu tìm cách xử lý thì chất thức thần vứt hết, chẳng có tác dụng gì tốt lành cả.
LỜI KẾT
Cảm ơn anh chị em đã đọc tít đến đây. Mình hi vọng chia sẻ của mình sẽ tác động tích cực đến mọi người, từ đó cân nhắc hơn về việc sử dụng chất thức thần.
Hoặc là do mình muốn ẵm giải. cái gì cũng có hai mặt mà.
Nguồn ảnh: psyche maps.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét