Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2020

Trip Report Ayahuasca

 

Trip report ayahuasca

Mình đã chọn ngày 8/8/2020, là ngày Lion’s GateWay, cũng là ngày vía Đức Quán Thế Âm luôn. Sau khi mình biết tới Ayahuasca thì chỉ trung thành với nó thôi, đây là loại thức thần tốt nhất cho những ai thật sự mong cầu trải nghiệm tâm linh sâu sắc.
Theo cảm nhận, Ayahuasca giúp dọn sạch năng lượng tiêu cực, tắc nghẽn của cơ thể, loại tự nấu là tốt nhất. Aya khi vào bụng sẽ chạy khắp ngũ tạng. Cơ thể chúng ta là một mạng lưới kinh mạch chạy khắp, có rất nhiều vùng bị tắc nghẽn bởi tổn thương từ quá khứ, kiếp trước, gọi là “khối khổ đau sâu nặng” theo Eckhart Tolle. Aya chạy đến vùng nào mà bị tắc, nó sẽ khai thông bằng cách ép ta vào chân tường, bắt đối diện với nỗi đau đó một cách trực diện, không cách nào trốn thoát được. Bằng việc trực diện tiếp xúc với khối năng lượng này, nỗi đau sẽ được chuyển hóa và giải phóng đi. Tự bản thân nỗi đau không gây khổ, chỉ có trốn tránh, đè nén là làm nỗi đau còn mãi. Mình thề cảm giác đó khó chịu đến mức nào, đau không nói nên lời. Nhưng bù lại, thuốc đắng dã tật, sau khi chuyển hóa, chất độc sẽ được nôn ra, cảm giác thật nhẹ nhõm, giải phóng như được giải thoát khỏi cục đá mang trong người quá lâu rồi. Lưu ý là dạng viên thì không nôn, và dạng tự nấu thì có lúc nôn lúc không, tùy tình trạng nhiễm độc và liều, uống cả vỏ hạt syrian rue thì dễ nôn hơn. Aya thì có nôn là càng tốt.
Lẽ ra mình phải viết chi tiết cả 4, 5 trip review nhưng mà mình cứ trì hoãn đến khi hết cảm xúc rồi mình nghĩ viết không hay nên lại bỏ luôn. Nên rút kinh nghiệm, hôm nay mình trip xong về bắt tay vào viết ngay.
Tóm tắt mấy lần trước sơ sơ.
Lần đầu tiên, hồi đó mới biết dùng chất thức thần mà ham hố thứ nặng đô, hỏi anh dealer mua dmt mà ảnh bảo nguy hiểm nên giới thiệu sang ayahuasca. Trip đó, mình trải nghiệm 1 nỗi cô đơn cùng cực, không tả xiết, thấy thế gian là hư vô, ba mẹ người thân gì rồi cũng mất đi, thân xác hay của cải rồi cũng đều phải bỏ lại, cảm thấy như con cá mắc cạn – nào có niềm vui gì.
Lần 2 nhẹ vì liều hơi ít, chỉ thấy tâm trí mình suy nghĩ thông hơn, nhiều chuyện bình thường không nhận ra nhưng on trip thì tư duy mạch lạc hẳn. Thấy nhiều nhân vật thật sự muốn con người ngu ngốc và diệt vong. Và thấy thế giới này nó giả lắm, như hình ảnh 2D vậy, được thiết kế ra để đánh lừa giác quan.
Lần 3, dạng viên ngoài thiên nhiên, lần này sâu hơn, cảm giác hợp nhất, mình là tất cả, dơ bẩn hôi thối kinh tớm nhất đều là mình, không có phân biệt. Thấy thương ba má vô cùng. Nay cũng sám hối, bất đồng ý kiến thì hay cứng đầu làm ba má phiền lòng, ba má nhờ làm gì mình lâu làm lắm, mà đáng lẽ ra phải chạy đi làm ngay, phải hiếu thuận với ba má. Thân này có được là nhờ ba má, trả ơn được càng nhiều càng tốt. Giác ngộ được 1 điều là thật sự cho đi sẽ được nhận lại. Muốn nhận thì phải cho. Nó ở dạng năng lượng, khi cho người ta một thứ gì, dù là nụ cười hay ái ngữ hay một đồ vật, được nhận lại là điều chắc chắn, dù chưa chắc sẽ nhận lại từ người mà chúng ta đã cho, nhưng có thể đến ở bất kỳ dạng nào từ nguồn nào đó khác. Mình sốc và nhận ra điều mình nghĩ bấy lâu nay là sai. Ok, quan điểm sống của mình thay đổi, cố gắng cho đi thật nhiều, tuy còn một chút xíu tâm mong cầu nhưng cũng tốt hơn xưa, giữ lại cho mình, chỉ nghĩ đến phần lợi của bản thân là căn nguyên của nghèo đói. Tốt nhất vẫn là vô vi, không có người nhận cũng không có người cho, không ai nhận phúc cũng không ai mắc nợ.
Lần 4, lần này đau đớn vô cùng, cảm nhận sâu sắc nỗi thống khổ của phụ nữ từ muôn vạn kiếp ông bà đến nay, mèn ơi, bị hiếp, bị giết, bị tra tấn, bị ép buộc, bị chửi bới, bị khinh thường... bởi người nam. Tất cả khổ đau của tất cả những người phụ nữ từng tồn tại đè hết lên tâm can mình. Đây là quãng thời gian mình cảm thấy sự vô nghĩa của đời sống, cùng với hội chứng trầm cảm nhẹ tiền kinh nguyệt. Và sau khi đối diện với “khối khổ đau sâu nặng của tập thể” này, chứng trầm cảm này tăng lên gấp trăm lần để mình mau chóng chuyển hóa chúng đi. Mình khóc, mình chán ghét mọi thứ, thấy cô đơn lạc lõng giữa căn phòng chật người, thấy đời vô nghĩa, sống vô nghĩa. Nhưng mà sau khi hết kinh thì mình vui vẻ lại ngay. Theo mình được biết, trước và trong giai đoạn kinh nguyệt là quãng thời gian nỗi khổ trong người phụ nữ sẽ bị bộc phát nên mấy anh trai nhớ thông cảm cho vợ hoặc bạn gái nếu có bị càu nhàu nhé, thời gian này phụ nữ cần ở một mình, suy ngẫm, thiền, chuyển hóa, tránh ánh sáng nhân tạo từ điện thoại, ti vi, đèn quá sáng, tốt nhất là phơi mình giữa bầu trời đêm để lấy lại nhịp điệu sinh học tự nhiên của cơ thể lẫn trực giác. Và kinh nguyệt là một điều cực kỳ thiêng liêng, không có hôi hám hay dơ bẩn như định kiến lâu nay. Máu đó mang năng lượng rất cao, có thể chữa bệnh, vẽ tranh (Yoni paintings), tưới vào cây giúp cây tươi tốt, tưới vào đất giúp chữa lành Đất Mẹ, tăng khả năng nối đất, an trú trong hiện tại. Ngộ được tướng tùy tâm sinh. Tâm tạo ra tất cả và tất cả là biểu hiện của tâm. Mình thức tỉnh về dòng máu tiên rồng của người Việt Nam, cảm giác nôn ra côn trùng, rắn rết trong cơ thể. Một viên ngọc rồng chạy vào người. Có cảm giác một nhóm người ngoài hành tinh đang tẩy sạch, gỡ bỏ các cài đặt độc hại.

Sau đợt này mình gần như ăn chay, trực giác bảo mình dừng ăn mặn ngay, thế là mình ngừng ăn mà ko có 1 sự gượng ép nào cả, vì tự cơ thể muốn thế.
Lần 5 là hôm nay. Nghỉ dịch được về quê, ngày ngày tắm biển, đạp xe, dọn nhà, hạn chế mấy cái đồ smart, đọc sách nhiều hơn, tụng kinh niệm phật, ăn chay... nên thân tâm khá khỏe mạnh. Mình vào rừng tre trip. Ban đầu, đối diện với tòa án lương tâm, đối diện với các lỗi lầm đã gây ra trong kiếp này, khó chịu vì dằn vặt, bứt rứt vô cùng. Kể cả việc như tức giận, làm người khác buồn thế nào cũng bị xử hết. Mình thành tâm sám hối, xin lỗi, tha thứ thì được tiêu đi. Cho nên tuyệt đối không sát sinh, làm xấu, nghĩ xấu, khẩu nghiệp vọng ngữ, khi chết đi bạn phải nhận lại hết, nhân quả là chuyện không đùa được. Mình thấy mỗi người đều có thần linh bên cạnh chuyên ghi chép chuyện tốt xấu. Đừng tưởng không ai biết, khởi 1 niệm gì, quỷ thần đều biết.
Sau đó, được kết nối với Mẹ, mình nghĩ là Đất mẹ. Cuộc trò chuyện diễn ra trong tâm trí, mình hỏi câu nào Mẹ trả lời câu nấy. Mẹ bảo, chúng con thật ngu ngốc, mẹ cho các con tất cả những điều các con cần rồi, để các con sống hòa hợp với thiên nhiên. Thế mà các con xẻ núi, đốn rừng, tàn sát sinh vật, xây mấy cái nhà bê tông cốt thép thô kệch, nghĩ ra đủ thứ thuốc nhiễm độc môi trường...chấn động sơn thần, thủy thần, địa thần. Mẹ trách vậy nhưng mình vẫn thấy tình yêu bao la từ Mẹ. Mẹ vẫn từ bi yêu thương tất cả dù chúng sinh đang xẻ da, róc thịt mẹ kiếm chác.
Rồi mình thấy tương lai của nhân loại, đến 80% sẽ diễn ra. Không muốn các bạn hoảng sợ, chỉ muốn các bạn lo tích chút đức phòng thân, ăn chay, niệm Phật, trì chú, tu, phóng sinh, trồng cây, bố thị, hiếu thuận... may ra chuyển được cơ trời. Mình thấy máu chảy thành sông, người người ngã xuống. Được báo rằng hiện nay chúng ta đang trong giai đoạn “trước cơn bão thì biển yên sóng lặn”. Đây không phải là lúc kiếm tiền bán sống bán chết hay chạy theo những điều phù phiếm. Đây là lúc thực tu, hành thiện. Ngày tàn của nhân loại sắp đến. Mình hỏi có tận thế không. Trên trả lời là có thể xảy ra, tùy theo tâm thức nhân loại. Nên nhớ tất cả chúng ta đều xuống mồ, đừng ham danh lợi vật chất làm chi, vô nghĩa lắm, chỉ cần tối giản là đủ rồi. Càng giản dị, chân thật thì bạn càng đẹp, cái đẹp nội tâm. Mình nhìn cái vòng Pandora đắt tiền mình sắm lúc đó thấy chán cực kỳ, vô nghĩa và rỗng tuếch làm sao. Con người cứ thích đắp lên người đồ hiệu, đồng hồ xịn, kính xịn, ô tô xịn. Chi vậy? Càng có ít đồ đạc, tâm càng rộng thoáng. Hay nhà cửa đồ đạc gọn gàng sạch sẽ tương ứng với tâm như vậy. “Trên sao, dưới vậy”.
Luân xa tim mình được làm sạch. Mẹ bảo: “Yêu người hơn yêu mình, làm lợi ích mọi người nhiều hơn cho mình. Đối xử tốt với nhau là rất nên”. Mình khóc thảm thương: “Con muốn yêu họ nhưng con không thể. Con yêu họ nhưng họ đáp lại con bằng cách gây tổn thương cho con, con đóng trái tim này lại để không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, Mẹ ơi, con quá khổ rồi”. Mẹ bảo: “Nhưng mà nhìn kỹ đi con yêu, họ làm vậy vì họ khổ, đã có người cũng đối xử với họ như vậy và họ cũng đã ra quyết định đóng tim lại giống như con. Không có con người nào hạnh phúc mà đối xử thù hận, ác ý với nhau cả. Và cái domino đau khổ này đã lan ra khắp cả địa cầu rồi. Con cần tiên phong thực hành yêu người hơn yêu mình, hòa nhã, ái ngữ. Rồi thế giới sẽ đổi thay theo con, cần kiên trì, nhẫn nại. Đây không phải chuyện ngày một ngày hai.”
Mình thấy thêm, người Việt Nam là dòng giống con rồng cháu tiên. Dòng máu tiên rồng chảy trong huyết quản mỗi người, là sống hòa hợp với thiên nhiên, có đạo đức, yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Tiếc thay thứ rắn rết bò cạp đã lai căn nhiễm tạp vào dòng máu thiêng liêng này. Đây đều là mưu đồ từ một số thực thể độc ác. Ngẫm xem, đồ ăn nhiễm độc, thuốc tây, 5G hủy hoại thân thể vật lý. Mxh, fb, các tin tức tiêu cực, quảng cáo liên miên làm ô nhiễm đầu óc, tìm kiếm sự giải trí thay vì hướng vào nội tâm hay làm điều gì có ích. Sắp tới còn có vaccine Covid, AI thao túng...
Thức tỉnh về tính nam tính nữ. Một tính nữ chân chính là thả lỏng, là mềm mỏng nhẹ nhàng, sử dụng trực giác, như nước vậy. Cứ thả lỏng thì mọi chuyện đều thành. Còn việc cơ bắp là của nam nhi, biết kiểm soát hành vi, kỷ luật, ý chí kiên cường. Giới nào làm tốt chức vụ của giới đó, và mỗi cá nhân có một nền tảng đạo đức, không làm trái luân thường đạo lý thì thiên hạ sẽ thái bình, “không việc ác nhỏ nào làm, không việc tốt nhỏ nào mà không làm”. Nhìn lại xã hội bây giờ, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Người nam thì hèn nhát, không có chí lớn, rụt rè, thiếu kỷ luật, hơi tí là ôm điện thoại lướt lướt, nghiện porn, nghiện game...(không phải vơ đũa cả nắm, không phải tất cả đều như vậy), người nữ thì càng cục tính như đàn ông, thiếu bao dung, nhẫn nhịn, dễ nóng giận, tư duy nữ quyền dẫn đến cái gì cũng muốn tự làm kể cả việc nặng nhọc, vốn là thiên chức của đàn ông. Tính nam càng thoái hóa thì tính nữ phải thoái hóa tương đương để bù đắp cho tính nam. Tha thiết kêu gọi mấy anh nam tập tính kỷ luật, nghiên cứu nofap, chủ nghĩa khắc kỷ, đọc sách thánh hiền, tập thể dục, thiền và cai nghiện điện thoại, mxh. Quan trọng là phải làm, sức ỳ con người mạnh lắm, biết mà không làm thì là vô dụng.
Nhưng mà, thời hạn của quỷ đã hết, vùng đất địa linh nhân kiệt, dòng máu tiên rồng này sắp thức dậy, vùng đất này sẽ trở thành vùng đất hứa, nhưng mình không chắc là thế hệ mình có đủ sức hoàn thành không, hay phải đợi đến thế hệ sau, và cũng không chắc mình có sống xót qua cuộc thanh lọc này. Công việc nhiều vô cùng để xử lý đống rác chúng để lại. Mình thấy Phật ba đầu sáu tay cứu chúng sinh mà không xuể. Con thuyền chở chúng sinh rất đông. Mình thấy rất rất nhiều việc cần phải làm, nhưng với điều kiện mọi người mau chóng nhìn ra sự thật này và thay đổi lối sống bản thân. Không còn đủ thời gian đâu, tu mau kẻo trễ.
Mình được khảo nghiệm cận tử, thân thể này sẽ rã, chả còn gì để tâm này bám víu vào, thế là tâm chạy lăng xăng vô định. Nhất tâm bất loạn niệm Phật sẽ được tái sinh cõi lành hoặc được tiếp dẫn thành Phật. Mình cứ thế niệm nhưng tâm cứ lăng xăng, thế là một phút mất định tâm được chốt deal làm sơn thần hay địa thần gì đó. Mình bảo: không con muốn làm Phật cứu độ chúng sinh thoát khổ. Mình biến thành Phật đồng thời là chúng sinh luôn. Chao ơi, sao mà quá khổ, lúc giờ mình là tất cả, nỗi đau của mọi người không khác gì của mình. Mình nguyện xả toàn bộ thân thể cho mọi người để diều hâu rỉa sạch, gánh hết nghiệp quả chúng sinh. Phát Bồ đề tâm: Cầu chúng sinh đầy đủ lạc và nhân lạc, thoát ly khổ và nhân khổ, mãi sống nơi hạnh phúc, ko còn yêu ghét, trụ bình đẳng. Ok, vòng 1 pass.
Vòng 2 là định, nhận ra cái nhận biết ẩn đằng sau, cái thường hằng, mà tâm mình chạy lăng xăng, rất khó định. Còn mấy vòng sau mê cung gì đâu phức tạp quá, fail luôn.
Nhưng mà đã gieo nguyện làm Phật rồi. Nhiều kiếp sau khi mà trí huệ viên mãn, hạt nảy quả mình tin mình sẽ thành Phật. Thế gian này khổ quá rồi. Thoát khỏi sinh tử là mục tiêu tối cao nhất. Nếu mình cố gắng trả hết nợ kiếp này, tinh tấn thì có thể đây là kiếp cuối.
Sau đó mình lại biến thành tất cả vô vạn vạn chúng sinh, vô vạn vạn thế giới, trong mỗi một hạt cát là một thế giới. Trong thế giới của hạt cát đó lại có hằng hà sa số thế giới khác, kéo dài vô cùng vô tận không bao giờ hết. Y như trong kinh Phật.
Rồi sau đó mình bị phát hiện bởi 1 bác nông dân đi làm vườn. Mình nằm trong bụi tre giữa trời nắng, nửa tỉnh nửa mê, vẫn đang on trip. Bác hỏi gì mình cũng không trả lời được, lắp ba lắp bắp, không định thần được giữa thực tại với chuyến trip. Mình sợ hãi kinh khủng. Bác hỏi mình con ai, ở đâu để giúp về. Mình ngu sao trả lời. Trả lời cái bác mách ba má là mình chết chắc. Mà muốn trả lời cũng trả lời không được, miệng không nói được thành lời. Bác bảo mình theo bác ra ngoài, qua nhà uống nước nghỉ ngơi, nói chung là muốn giúp đưa mình về. Mình đi theo bác mà không tự chủ được cơ thể, va bên này đập bên kia, cầm đồ cũng không xong. Đầu mình vẽ ra mấy cảnh tượng kinh hoàng, mình đã nói dối ba má về quê, ba má sẽ tra hỏi mình làm gì, nếu mình khai thật thì sẽ khủng khiếp lắm, mọi người sẽ nghĩ mình bị ma dắt, hoặc bị hiếp, hoặc dùng sì ke ma túy, ôi mình đã làm các bạn dùng thức thần khác bị mang tiếng xấu, người ta sẽ kỳ thị, đánh giá, ôi danh dự, nhân phẩm của mình, làng xóm láng giềng sẽ dè bỉu, khinh khi, ô nhục cả đời. Mình chỉ muốn bác đó để mình yên, bác cứ hỏi mấy câu mà mình không có khả năng trả lời. Lúc đó mình còn tưởng tượng ra bác là ác quỷ, liệu bác có hại mình không, mình như một con điên nói con ngủ mà, con xin bác để con yên... Đầu mình lúc đó tưởng tượng ra cảnh nhục nhã khi ba má biết chuyện tra hỏi, bị tất cả mọi người đánh giá. Mình nuốt tất cả vào trong, nhẫn nhịn, nhẫn nhục. Xong mình ngồi ngoài đất ngoài đường, giữa trời nắng, tay cầm áo khoác mà không mặc được. Mình nghe tiếng xì xào nói chuyện. Mình thấy nhục lắm, cảm giác người ta đang bình phẩm nói xấu mình. Mình nói liệu có ai tin, liệu có ai tin. Mà mình thấy lúc đó mình như bị điên vậy. Vẫn nhận biết được thế giới nhưng không có khả năng phản ứng với chúng. Con người điên hay người điên mới điên. Ai cũng sống trong thế giới của mình, biết đâu thế giới của người điên mới là thật nhưng họ mất kết nối với thế giới này, vì chung quy lại thế giới này cũng có thật đâu. Danh phẩm, bị bàn ra nói vào là cái gì chứ, buông bỏ hết đi, nhưng vẫn còn sự giằng xéo rất mãnh liệt với cái tôi rằng thật không muốn bị bình phẩm. Mình muốn hét to mọi người hãy cứu trái đất, não mình nhận thức được tương lai bi thương rất sâu sắc, mình thấy mình hèn nhát, con người hèn nhát, nghĩ là sống hôm nay ổn là không sao rồi. Không đâu, có sao đấy, chặt rừng xẻ núi rồi con người sẽ không chốn dung thân, bị quét sạch. Mình hiểu nhưng liệu ai hiểu. Mấy ai chịu làm gì. Sống như Greta Thunberg mới là sống. Ít nhất cô bé còn dám hành động hơn người lớn chúng ta, chẳng sợ bình phẩm. Dám làm.
Nỗi cô đơn của mấy vị Phật lúc đó mình hiểu hơn ai hết. Khi thức tỉnh ra thì mình giống như một đứa điên điên khùng khùng giữa thế gian, bị điều tiếng, mấy ai tin mình. Thầm nghĩ, ok xem như trả nghiệp, bao nhiêu mình cũng nghe, cái danh dự này liệu có phải là mình không? Tự hỏi cuộc sống này để làm gì. Nhận được câu trả lời là để trả nợ. Nợ nhiều lắm, nợ chúng sinh, nợ thiên nhiên đất mẹ, nợ hình hài, nợ bố mẹ tổ tiên.
Đầu cứ nhảy sóng, rồi lại nhìn quanh, vẫn ở chỗ cũ, 3 hay 4 lần lặp lại. Muốn đi nhưng loạng choạng, không tài nào đi được. Nhìn người qua đường chằm chằm, thầm nghĩ tóc tai rũ rượi, quần áo dính đầy cỏ, họ đang bình phẩm gì mình kìa, chắc họ đang nghĩ tội nghiệp con cái nhà ai mà bị điên. Mình nên đóng vai một đứa nông dân ngồi nghỉ và cố tỏ ra bình thường. Nhưng càng cố tỏ ra bình thường mình thấy mình càng bất bình thường.
Cuối cùng cũng tỉnh sơ sơ, giờ mình cố đóng vai người đi bộ, hy vọng đừng ai quan tâm tới mình, để mình yên thì từ từ mình sẽ ổn. Đi mãi mất xác định về phương hướng, cảnh vật bị phóng to ra và sống động hơn nhiều nên mình không biết đang đi đâu, làm sao về bây giờ, xe đạp mình dấu trong bụi tre, có đến chục cái bụi tre, đã cận thị không đeo kính, cảnh vật thay đổi, trời còn sấp sấp tối. Tiêu. Thầm cầu. Rồi mình chọn đại một bụi tre chui vào thì ngẫu nhiên kỳ lạ thay, xe mình ở đó. Vậy chứ mình biết không có gì là ngẫu nhiên đâu. Sắp xếp hết rồi. Kể cả việc mình bị bác nông dân bắt gặp và hoảng loạn ngay lúc đó cũng là bài học buông xả danh dự, buông xả tất cả. Và muốn biết thiên cơ thì chắc chắn phải bị trả giá một chút chứ.
Đạp xe về, hứa sẽ hiếu thảo với bố mẹ, học nhẫn nhục, nhẫn nhịn, thức tỉnh các nhiều người càng tốt, làm mọi việc nhiều nhất trong phạm vi có thể để cứu Trái đất, mọi người cũng như cứu bản thân và gia đình. Làm từ những việc nhỏ nhất như dọn nhà, yêu thương,... Từ những việc nhỏ mới đơm hoa kết trái việc lớn được. Chê việc nhỏ không làm thì sẽ chẳng làm được việc gì lớn lao.
“Hãy sống nồng hậu thêm chút nữa
Đừng giữ tà ý ở trong lòng
Cứ mở rộng tâm đầy phóng khoáng
Quang minh chính đại sáng bên trong” – Lư Sư tôn

0 nhận xét:

Đăng nhận xét