Chào mọi người.
Mình xin chia sẻ với mọi người trip của mình cách đây 3 hôm. Vì lượng thông tin là rất nhiều nên mình xin phép vào nội dung luôn nhé.
Mình thuộc type người hướng nội. Bản thân mình ít giao tiếp xã hội vì mình không hứng thú với drama. Mình cũng chưa từng giết hại một con gà con vịt gì trong suốt khoảng thời gian tồn tại trên đời của mình tính tới thời điểm này. Mình biết & tìm hiểu về nấm thức thần từ 2017, nhưng mãi đến 21/02/21, cảm nhận đã đến thời điểm, mình không do dự gì khi sử dụng ông thầy giáo vàng cho hành trình của mình ( Golden Teacher ).
Liều dùng : khoảng 3,7g golden teacher.
Thời gian : 17h chiều mình sử dụng 3g cắt nhuyễn với nước cam với tình trạng bụng rỗng.
Sau đó 1 tiếng (18h) mình chỉ thấy môt chút bồn chồn trong người, tay hơi run & mọi giác quan là bình thường. HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG MỌI NGƯỜI Ạ. Cảm giác mình hụt hẫng xen lẫn một chút xấu hổ. Không lẽ mình làm gì sai nên ông thầy từ chối mình sao ??? Nhưng mình không cam tâm. Chắc chắn hôm nay mình phải có được trip của mình ( vì sau đó mình bận việc & hoàn cảnh không tiện cho mình trip nữa ). Đoạn mình lấy nốt 0.7g còn lại cắt nhuyễn & uống với nước cam ( trước sau tổng cộng 3.7g ).
45 phút sau đó cảm giác buồn nôn bắt đầu xuất hiện. Ợ nôn, người bủn rủn khó chịu, giác quan vẫn bình thường. Mình nói chuyện với một vài người bạn qua zalo trên máy tính. bất chợt những thay đổi đầu tiên về visual bắt đầu xuất hiện. Mình nhìn thấy hình nền bãi biển background trên máy tính sóng vỗ dập dìu. Mọi thứ có chiều sâu & cực kì sống động. Nhìn đồng hồ, thời điểm đó là 19h tối. Biết chuẩn bị vào trip rồi, mình tắt máy tính đi xuống nhà & chuẩn bị một số thứ cho trip của mình ( nước uống, đồ ăn nhẹ ). Lúc đi qua cây mai trưng ở phòng khách, mình thấy cây mai đang cử động & chào mình. Mình còn cảm nhận được đây chính là thời điểm đẹp nhất, sung mãn nhất của cây mai. Mọi thứ thật kì diệu.
Trở về phòng, mình ăn uống nhẹ, nghe nhạc & cảm nhận mọi thứ xung quanh. Khoảng thời gian từ 19h đến 19h30 là khoảng thời gian cực kì đẹp, cảm giác happy ngập tràn, sung sướng, dễ cười, mọi giác quan được kích hoạt nhưng kết nối với bản thân và hiện tại vẫn còn tốt ( ý thức tốt, kiểm soát tốt, có thể thực hiện các mong muốn chủ quan bình thường : đói thì ăn / khát thì uống / ... ). Một mình trong phòng nhưng với mình lúc ấy căn phòng quen thuộc như là một thế giới khác, tươi mới, mọi vât đều chuyển động, đều có sức sống. Hay nói đúng hơn, mình cảm nhận được vạn vật đều có sự sống của nó. Bức tường chuyển động & đang thở theo từng nhịp thở của mình. Mái nhà, cửa sổ, mặt đất ..... mọi thứ sinh động.
Từ 19h30 đến 20h, hiêu ứng tăng mạnh & dồn dập, liên tục, cứ tầm vài phút mọi giác quan lại được đẩy lên một mốc mới. Não bắt đầu hoạt động mạnh, các hình khối hiện ra. Ngay lúc này nhắm mắt không thể ngắt kết nối được. Một ý thức chạy qua não cho mình biết mình đã lên tàu rồi. Và chuyến tàu này là không thể dừng lại, buộc phải tới đích. Đoạn mình nằm xuống, đắp chăn & nhắm mắt lại, bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Rất nhanh chóng, mình đã mất kết nối với thực tại, không còn ý thức được thời gian, cũng không biết khi nào & qua bao lâu mình đã đến được đây. Một không gian với hàng vạn con mắt đang nhắm đột nhiên đồng loạt mở ra nhìn mình, rồi rất nhanh chóng chuyển biến thành những hình khối liên tục đan xen nhau, liên tục mở ra & dẫn mình về phía trước. Và, mình trở về thời tiền sử. Mình ở ngay đó. Dưới chân một con khủng long khổng lồ. Mình quan sát mọi thứ xung quanh. Nhưng rất nhanh chóng, thế giới tiền sử bị hủy diệt & mình chết cùng với nó. Mình cảm nhận được nỗi đau của muôn loài thời kì nó, cảm nhận được cái chết của nó, đến rất nhanh, một kiểu hủy diệt gì đó rất nhanh mà mình chưa kịp nhìn rõ đã phải chết. Một khoảnh khắc trở về lại hiện tại, nước mắt chảy giàn dụa, cơ thể mình quằn quại, cảm nhận sự đau đớn & vô vọng tột cùng. Rồi mình lại bị ngắt kết nối & đưa đi đến nền văn minh Atlantic, thấy được sự thịnh vượng của nó, cảm nhận rất rõ ràng mình đã ở đó, rồi nó cũng nhanh chóng bị giệt vong, chính là bởi động đất, chôn vùi toàn bộ sâu bên dưới lòng đất. Mình lại chết cùng với nó, quằn quại với cái chết. Mình tự hỏi tại sao mình phải gánh chịu những cái chết liên tiếp như vậy, mình không thể giải thích nổi ?? Trong thoáng chốc mình chợt nhìn thấy hình ảnh của một người mẹ giận dữ đang nhìn mình rồi biến mất, tự hỏi đây có phải là người mẹ của tạo hóa hay không ? Rồi mình lại bị đưa đi, qua những thời kì khác nhau, liên tục trải nghiệm sự thịnh vượng & diệt vong của các nền văn hóa, hết cái này tới cái khác. Mình chết. Chết. Chết. Lại chết. Không thể đếm nổi số lần mình đã chết, nỗi đau & sự mất mát đau khổ của từng thời kì mình phải trải nghiệm, quá đau đớn mệt mỏi, ý thức chợt lóe lên trong đầu mình một suy nghĩ, ngay lúc này mình chết thì sao ? mình sẽ giải thoát được chăng ? mình muốn chối bỏ chuyến đi này, không muốn đi nữa, mình muốn xuống tàu. Nhưng ngay lập tức vô thức trả lời cho mình biết, chết chẳng giải quyết được gì cả. Chẳng phải mày đã chết rất nhiều lần trước đó rồi hay sao ??? Chợt bừng tỉnh, mình đã hiểu ra mọi chuyện. Đó chính là qui luật của tự nhiên, mình không thể làm gì khác đi được, không thể cản được vòng xoay tạo hóa, chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Chính ngay lúc đó, ý thức thay đổi, mình hoàn toàn chấp nhận chuyến đi của mình, cho dù là bất cứ điều gì xay ra sắp tới, mình sẽ chấp nhận hết mọi thứ, sẽ tới đích với hành trình của mình. Và cũng ngay sau khi mình chấp nhận, những cái chết đã chấm dứt. Một lần nữa hình ảnh người mẹ lại hiện ra, an lạc & bình yên vô cùng, một cảm giác báo cho mình biết mình đã được kết nối. Người mẹ biến mất, cảm giác về sự tái sinh xuất hiện. Mình như sống lại, mình có thể được sử dụng một phần ý thức của mình trong đoạn còn lại của chuyến đi ( vd mình suy nghĩ lại được, đánh giá lại được, nhưng vẫn đang trong chuyến đi của mình ). Ngay sau đó là một lượng thông tin bùng nổ tràn vào não mình, những bài học hiện ra, tất cả mọi thứ kết nối với nhau không theo một trật tự nào cả, cảm giác, hình ảnh, âm thanh, quan niệm, vũ trụ...... hàng vạn thông tin rời rạc được kết nối với nhau theo một cách ngẫu nhiên nhưng mình cảm nhận hoàn toàn hợp lí, mình như học mọi khái niệm cuộc sống lại từ đầu vậy. Vd như ,mình thấy được cả vũ trụ đang tồn tại trong cái tay nắm cửa !!!!!!!!!!!!!!!! Hay nói cách khác vũ trụ ẩn mình trong tất cả vật chất trên đời này. Mình dần ngắt kết nối với chuyến đi & trở về thực tại. Nhìn đồng hồ lúc này là 22h30, có nghĩa là chỉ 2 tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi ý thức được mình đã lên tàu. Chỉ 2 tiếng rưỡi thôi mà mình như đi hết chiều dài lịch sử vậy. Quá mệt & mất năng lượng, mình ra sau bếp ăn nhẹ & pha 1 ly cafe sữa, cảm giác visual cũng còn nhẹ, đến 11h30 thì out hẳn.
Sáng hôm sau ngủ dậy, cảm giác mọi thứ thật tươi mới, mình như được tái sinh & trải nghiệm lại cuộc sống từ đầu vậy. cảm nhận làn gió mát đang mơn man trên da mặt, mình lấy tay sờ thử bức tường gạch xem cảm giác nó thế nào, uống thử ly nước lọc xem nó ra sao .... ; Hoan hỉ, trân trọng & rất cám ơn ông thầy giáo của mình. Mình chỉ biết nói hai từ cám ơn từ trái tim mà thôi. Trải nghiệm nhiều lần cái chết cho mình biết trân trọng & yêu cuộc sống. Kết thúc ngày đầu tiên sau trip, mình cafe & chia sẽ lại cho những người anh em, người bạn của mình.
Câu chuyện của mình kết thúc ở đây nhé. Chúc mọi người có những chuyến đi thật hoan hỉ, an toàn & bổ ích
Tripper : Cường Vũ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét