Thứ Hai, 18 tháng 1, 2021

Nguyễn Trường - Bycle day tab

 Bicycle day tab



• Liều lượng: Không rõ
• Thời điểm: tháng 7
Tôi đã quyết định trip lại sau nửa năm đầy biến động, tuy lần trước không được tốt lắm, lần này tôi đã sẵn sàng. Tab này tôi đã cắt nhỏ ra để phục vụ mục đích microdose nên liều lượng chuẩn không rõ lắm.
Tôi bắt đầu cú trip ở nhà, chủ yếu là nghe nhạc The Beatles, Radiohead, xem MV nhạc. Lúc thuốc bắt đầu ngấm vào cơ thể, tôi đã chuẩn bị sẵn một tô mì vịt tiềm, tráng miệng dĩa đu đủ. Đồ ăn trong lúc trip thật đã làm sao, tôi đã tưởng tượng mình đang ăn trong một nhà hàng sao Michellin đâu đó ở Hong Kong hay Thượng Hải nghe nhạc Tây. Ăn xong hết thì tôi bỗng nhiên thèm thuốc lá. Sau cú trip dịp đầu năm, tôi đã cai được một thời gian, nhưng thật sự lúc này rất thèm. Nên tôi đã đi mua vài điếu ba số lẻ, quyết là trip xong sẽ cai lại, cũng đúng thật vì từ lần đó đến nay đã được nửa năm hơn không hút, và cũng chẳng có dự định quay lại. Tôi nằm trên băng ghế sofa, hút thuốc, và cảm nhận như mọi thứ xung quanh mình đang bị méo mó. Bên góc tầm nhìn thì mọi thứ cứ bị phình to rồi co hẹp lại, rất kì lạ.
Tôi rút về phòng ngủ, tính thử cảm giác bịt mắt trip acid nó ra sao. Bật đại playlist nhạc gợi ý của youtube. Đúng là ngốc thật, vì đã trip chất thức thần thì không nên tự ép bản thân làm bất kì thứ gì cả. Tôi nằm trong trạng thái vậy có thể gần 1 tiếng, cho đến những bài của Táo làm tôi rơi vào một trạng thái rất buồn thảm. Tôi tháo băng, nhắn tin cho thằng bạn thân rằng mình đang trip LSD. Nó nhắn lại:
>THẰNG LZ DMMM 🙂
>ĐI RA NGOÀI
>MAU!!!
Tôi thay đồ, trời âm u mây kéo đến nhưng lúc đó trong trạng thái trip, tôi hoàn toàn không mang theo bất cứ thứ gì khác trừ tai nghe, điện thoại và bóp. Tôi leo lên chiếc xe đạp trong một trạng thái gần như vô thức. Lúc trời bắt đổ mưa thì cũng là lúc tôi kịp trú dưới gầm cầu Thị Nghè 2, góc này chắc mọi người ở Sài Gòn cũng biết vì nó khá phổ biến với dân chụp ảnh.
Tôi ngồi được một lúc chờ cho cơn mưa tạnh, nhưng dưới hiệu ứng của LSD làm tôi rất khó chịu vì xung quanh có rất nhiều người khác đang trú. Tôi quyết định mình sẽ tắm mưa, tôi leo lên chiếc xe đạp, cười khằn khặc trong cơn mưa, lúc đó tôi cảm giác như mình đang thật sự tự do. Lúc dừng ở đỉnh cầu Thủ Thiêm cũng là lúc trời tạnh và nắng bắt đầu lên, người ướt sũng hết nhưng tôi chẳng quan tâm mấy. Thề là sau cú trip này mới biết con Samsung A6 của tôi rất bền, trải qua biết bao cuộc trip, và dính nước rất nhiều lần nhưng điện thoại xài vẫn tốt.
Tôi ngắm nhìn thành phố, rồi đạp sang công viên Sala. Lúc gửi xe xong thì lại thấy thèm thuốc, nên có xin anh bảo vệ một điếu, sắc mặt ảnh mang vẻ vừa bối rối và dè chừng, nghĩ lại thì lúc này nhìn mình chắc ngáo lắm. Thằng bạn trong mess trấn an rằng mày không có ngáo đâu. Tôi tản bộ công viên, chân thấy không mỏi nên cứ đi khám phá. Cứ chút thì ngừng ngồi trên ghế tận hưởng không khí, một đàn chim sẻ bay vụt qua đầu làm tôi cười phá lên. Tôi đi ngang một nhóm thiếu niên, tôi chợt nhớ rằng hôm nay là lễ tốt nghiệp của tụi nó, đã lâu rồi tôi đã không nhớ về kí ức lễ tốt nghiệp của mình, chẳng quan trọng gì nhỉ. Tôi ngồi trên bãi cỏ, một ngày thật đơn giản làm sao, tôi nghĩ. Tôi nhớ về bà ngoại, bà đã mất trước đây 2 tháng, bên kia con rạch, cư dân chung cư đang cho cá ăn cùng gia đình họ. Có lẽ, tôi nghĩ, tôi thật sự không sợ chết, mà chỉ là sự hối tiếc mình đã làm được gì trong cuộc đời, nhưng ngày hôm này là một ngày đẹp, mọi thứ chỉ là thế thôi. Tôi không thể làm gì cho tương lai, một thứ vốn không hiện diện, nhưng tôi có thể bắt đầu những thói quen mình muốn trong hiện tại. Tôi nghĩ đến việc cải thiện sức khỏe, và chăm chút cơ thể này.
Tôi đi dạo cho đến khi trời tối và chờ qua giờ cao điểm, tôi lấy xe đạp. Dạo quanh thành phố này lúc lên đèn làm lòng tôi nức nở, trong điện thoại bật những bản nhạc của Kevin Morby và Nick Drake. Tôi đạp quanh Bờ Kè và ngắm nhìn những câu truyện bên kia hè phố, trong tôi có một đứa trẻ đã ngủ quên đang khám phá thành phố này lại lần đầu. Tôi ngồi quán Lão Hạc, ăn chè, tôi không suy nghĩ gì cả, và lúc đó tôi như trong trạng thái thiền định nhưng mắt vẫn mở.
Tôi đi đường Hai Bà Trưng, rồi một lúc dừng ở ngã tư, lại thêm một kí ức khác ùa về. Một hình ảnh Ba chở tôi chín năm trước, khi gia đình tôi vừa ly thân. Chắc hẳn lúc đó Ba cũng phải thấy lạc lõng lắm, người đàn ông độc thân gà trống nuôi con. Nhìn dòng xe cộ chạy ngang trước mắt, và tôi nghĩ cuộc sống của mọi người là biết bao câu truyện. Tôi dừng ở cái xóm đạo xưa mà mẹ tôi từng gửi đi học giáo lí. Nhìn qua cổng nhà thờ , tôi nhận ra rằng, không thể ép một người vào một đức tin, tự họ phải kiếm cho bản thân mình.
Mỗi một góc của Sài Gòn là những kỉ niệm ùa về, không phải là hình ảnh, mà là cảm giác. Tôi thấy như đang ngồi trên xe của Mẹ lại, lâu rồi tôi đã quên. Nếu như cú trip lần trước làm tôi phải chán ghét Sài Gòn và biết bao cái lỗi của nó. Thì lần này, tôi lại yêu cái nơi này đến thế nào, vẻ hoài niệm kí ức. Cái mùi của xe gom rác về đêm trong khu chợ đã dọn, tiếng cười nói và âm nhạc ở những quán nhậu, những con đường quận Nhất và tất cả những gì dung tục của thành phố. Những gốc cây đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, mùi ẩm của đất và mùi men bia của quán nhậu, những kiến trúc Pháp cổ xưa và những cái gì hiện đại cùng tồn tại trên một góc đường. Tầm giờ này càng trễ thì không khí của thành phố này co lại và thu nhỏ, chỉ chừa cho tiếng quét rác và kéo cửa.
Tôi đã đi rất nhiều, biết là người đã thấm mệt, nhưng vẫn muốn đi, tôi nghĩ mình đã đạp xe suốt 5 tiếng. Khi về nhà, tôi tắm và ăn cơm rồi leo lên giường lúc 11 giờ rưỡi, hút thêm điếu cuối nghe nhạc xưa của ca sĩ Thanh Thái và nhạc sĩ Lam Phương, rồi ngủ và rồi tôi thay thói quen hút thuốc bằng đạp xe. Nói theo một nghĩa, tab xe đạp đã làm tôi thích đạp xe. Một cú trip LSD nhiều lúc có thể vui, đôi khi có thể khó khăn và có những lúc cũng thật thân mật và đơn giản.
Tripper : Nguyễn Trường

0 nhận xét:

Đăng nhận xét