𝐄𝐕𝐄𝐍𝐓 - [ 𝐏𝐒𝐘𝐂𝐇𝐄𝐃𝐄𝐋𝐈𝐀 - 𝐀𝐑𝐓 𝐂𝐎𝐍𝐓𝐄𝐒𝐓 - 𝐇𝐀̣𝐍𝐆 𝐌𝐔̣𝐂 𝐏𝐀𝐈𝐍𝐓𝐈𝐍𝐆] - 𝐓𝐮̛̣ 𝐡𝐨̣𝐚
Thường mình không bao giờ viết trip report cả (trừ lần đầu tham gia bộ môn này 4 năm trước) và lần trip cuối, cũng là lần tạo cảm hứng cho mình vẽ bức cũng đã cách đây cả 5 tháng rồi. Vậy nên mình cũng không nhớ một cách sâu đậm về nguồn cơn của tấm tự họa này lắm. Mình cũng chỉ thích giữ những suy nghĩ cho riêng mình hoặc tâm sự lan man với bạn mình cho vui thôi bởi mình hiểu được sự bi hài của việc viết lại những trải nghiệm đó, bởi not even all media ever existed put to use all at once , chứ đừng nói là chỉ với mỗi vốn tiếng việt lai căng hành văn phương tây của mình are able to deliver those experiences in their entirety (thật ra hồi đầu cũng thích đi luyên thuyên với người khác lắm, mới giác ngộ xong thích đi kể lể mà :)) còn sau này mình và bạn mình hay đùa là không nghe phò kể chuyện, không nghe nghiện trình bày).
Tuy nhiên chắc hôm nay cho mình phá lệ trình bày tí, mọi người đọc vui vẻ và mình cảm thấy vui vẻ là chính. Mình sẽ kể lại hôm trip tạo cảm hứng cho mình vẽ tấm này với. Nhiều người có thể cho nó là bad trip, nhưng quan điểm của mình không có bad mà cũng chả có good trip, it just is thôi (trừ khi bạn lên cơn loạn thần hallucinate hay delusional các thứ)
Mình hay sảng một mình thôi (không phải vì mình thích sảng một mình hơn mà là vì mình ít bạn :(( ) và chiều hôm đó cũng không ngoại lệ (đừng ai như mình, hãy có người biết bạn trông xem bạn đang làm trò gì, lần đó mình đang ở trong một căn phòng khá hẻo lánh ở trên đồi ý, và cái cửa sổ nước mình ở là dạng không có song sắt hay chắn gì cả =)) và thứ duy nhất chặn mình lại không cho mình commit sudoku là chính mình thôi). Lần đó mình còn 2 tháng để hoàn thiện portfolio, muốn vặn vẹo đầu óc lại tí để làm bài nên đã quyết định liếm nốt chỗ tem còn lại (~200 µg) lúc 5 giờ chiều.
Nói là mình nghiện thì cũng hơi hạ thấp dân nghiện chân chính nhưng mình rất thích dU HàNh vàO tÂm tRí (theo cách nói mỹ miều còn mình hay gọi đấy là sảng) và sẵn sàng nói có với sảng mỗi khi điều kiện cho phép. Đối với mình weed, shroom, lsd hay mọi chất dẫn thần khác đều đưa mình về cùng một điểm đến (tất cả euphoria, relaxation, hiệu ứng thanh, thị hay các giác quan khác chỉ tô điểm cho chuyến đi thôi) và mình đã từng coi nó là nơi mình được hiểu chính mình nhất. Mình không muốn gán tính từ gì cho nơi đó cả vì nó chỉ là nó thôi. Mình từng chứng kiến cái mình gọi là sự thật được phơi bày trần trụi trong nơi đó, từng cười và khóc vì nó quá đẹp, từng cười và khóc vì nó quá khủng khiếp. Có thời gian mình tìm đủ mọi cách để quay về nơi đó như một chỗ trú ẩn và may mắn là thời điểm đó mình hết đồ chứ không chắc đã lạm dụng kha khá rồi (sau này mình chuyển sang thiền bc it's free of charge but that's for another story). Lúc nào cũng được đi vào rồi ngồi lì trong đó ngắm nghía thì chẳng làm được cái gì khác đúng không? Mọi người có thể nghĩ đấy là nirvana nhưng như kiểu mình là khách du lịch vào thăm quan thôi ý, cũng không có ego death vì mình vẫn xúc động emotional và in denial tung tóe như một con ego béo tròn (và mình tin là real ego death only happens when you die).
Tầm 30' đầu mình ngồi vắt vẻo trên bể cửa sổ đợi đồ lên xong ngắm nghía một chút trước khi vào lại điểm dừng chân cuối [inserts ôi chao trời đất, cây cỏ, vạn vật đẹp quá, blah blah like any other generic trip reports =))) but yeah things very are the way they are]. Vắt vẻo chán thì mình ngồi vào bàn rồi liệt kê lại những ý tưởng mà mình có thể đưa vào các sáng tác. Chữ đầu tiên mình ghi xuống một cách phong cách rất lsd đó là: EVERYTHING =)) Sau đó mình phải ngồi tốc ký các ý tưởng khác rất nhanh và vắn tắt vì não mình đang làm việc quá nhanh và quá nhiều suy nghĩ. Một trong những ý tưởng đó được truyển thể thành bức tự họa gắn liền với bài viết này như các bạn thấy: Mình bước vào nơi đó và chạm vào sự thật của mình.
Giải quyết xong art block thì mình detour sang giải quyết mấy vấn đề cá nhân rồi viết một đống plausible solutions xuống (viết lúc này chậm quá mà não vẫn phóng như sáng mùng 1 Tết nên mình chuyển qua ghi âm). Có lẽ là sau peak một chút mình bật máy ngồi nghe nhạc hưởng tầm 1 tiếng (dem lyrics spoke to me). Nghe nhạc on acid thì thôi rồi khỏi trình bày nhé, theo mình thấy chắc thua có mdma in terms of pleasure. Hưởng chán thì mình quyết định đi lôi sự thật của mình ra ngắm.
Tđn hôm ý sự hiện diện của sự thật con ego béo tròn của mình khóc lóc nhiều lắm =)) (không hiểu sao vì tâm trạng hôm đấy của mình trước đó thật sự không có gì extreme cả). Mình nằm dán mắt (figuratively vì mình đang nhắm mắt) quan sát nó và quyết định lại lôi nó ra ngoài bằng mọi phương tiện mình có lúc đó là ngôn ngữ (chat với đưa bạn) và hình vẽ (kí họa nhanh trên giấy), dĩ nhiên là một cách khiếm khuyết bởi những giới hạn mình đã nói ở đầu bài rồi, mà sự thật khiếm khuyết thì nó không còn là sự thật nữa =)). Hôm đó cái miếng của sự thật mà mình lấy ra để suy diễn xoay quanh mấy chủ đề muôn thuở: vũ trụ, tôn giáo, nghệ thuật, hiện sinh rồi tại sao mình chưa nhảy khỏi cái cửa sổ kia và đm, đó là một chủ đề tồi, và thế là mình lại khóc. Rồi mình lại cảm thấy bất lực vì không khuân được cái sự thật kia ra ngoài. Rồi cái cửa sổ mở toang kia trông hết sức mời gọi. Rồi mình lại tự nhủ phải master nhiều media hơn để deliver sự thật ra ngoài một cách nguyên vẹn nhất có thể. Đoạn sau thì personal nên thôi không kể tóm lại là mình đi tham quan lâu quá xong mọi thứ khá là overwhelming.
Thời gian trôi nhanh lắm mình ngồi đến 8 rưỡi sáng hôm sau, kết thúc quả kèo với bộ mặt lem nhem nước mắt nước mũi rồi ôm sự thật vào giấc ngủ. Chiều mình thức dậy tầm 2 giờ, lại là một ngày mới như bao ngày và bắt tay vẽ vời làm nốt portfolio. Đấy là khoảng thời gian productive nhất của mình từ lúc mình sang cái xứ tư bản chết dẫm này (jk pls extend my visa).
Có thế thôi, cảm ơn các bạn đã lắng nghe nghiện trình bày. Có gì hãy bình luận mình sẽ lại lảm nhảm ở dưới mua vui cho các bạn hehe.
Triper : Anh Tran
0 nhận xét:
Đăng nhận xét