Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2019

Một trip report của một tripper giấu tên




 #TripReport Đây là một báo cáo từ một Tripper giấu tên về trải nghiệm của bản thân khi dùng nấm và gần như đạt ngưỡng EGO Death

- Lần sử dụng nấm gần đây nhất của tôi là 13 ngày trước. Tôi đã không ghi chép lại, nhưng tôi nhớ rất nhiều về trải nghiệm ấy. Đáng ra nó đã là một trải nghiệm tuyệt vời, nhưng tôi đã không làm tốt những gì mà mình có, nó giống như bạn đi đến một buổi hoà nhạc và chỉ tập trung “Quay” lại bằng chiếc điện thoại của mình mà quên cảm nhận.
Đây là những gì mà tôi đã ghi lại:

- Tôi ngừng công việc vào thứ Hai, và chủng bị cho mình 4g Kss (Koh samui Super) từ một người bạn trồng nấm khá có tâm, tôi và cậu ấy đã quyết định xem ai sẽ là người trải nghiệm điều tuyệt vời hơn, tôi háo hức đến mức không thể nào chờ đợi thêm. Tôi pha một ấm trà vặn vào đó 2 quả tắc ngồi xuống và chờ đợi lúc đó là 11h30a.m. Tôi cầm chổi lên và dọn dẹp nhà trong thời gian đó nên ngôi nhà khá sạch sẽ và thoải mái, tôi cảm thấy rất hài lòng.

45p Later
- Tôi bắt đầu cảm thấy một số hiệu ứng visual và khoảng 12h30a.m tôi đã bắt đầu “Turn On”, tôi thường trip vào buổi tối và thức dậy vào sáng sớm nhưng lần này theo lời khuyên của một người bạn tôi muốn tripping all the day vào buổi sáng để cảm nhận sự khác biệt. Tôi vẫn còn nhớ anh ấy nói với tôi về màng võ não lúc buổi sáng và lúc buổi tối. Tôi chợt nghỉ về người bạn này, tôi lo lắng cho anh ấy liệu anh ấy có đẩy giới hạn bản thân của mình đến cùng cực để trải nghiệm điều mà chúng tôi vẫn luôn nói đến. Nhưng không cần thiết phải nghỉ về anh ấy, anh ấy rồi củng sẽ ổn thôi. Suy nghỉ cứ thế tù từ lắng đọng xuống. Anh ấy sẽ “Ổn” thôi.

- Tôi mở cửa sau của phòng khách nối liền ra sân sau nhà, tôi để cửa mở cho mấy con mèo tôi nuôi có thể ra sân và cùng khám phá với tôi, tôi thấy chúng đang vờn ăn một con dán. Tôi hét vào chúng, dừng lại chỉ vì tôi sợ mấy con mèo sẽ nôn mừa khi ăn những con vật lạ.
Vào thời điểm này, tôi ngồi phịch xuống và bắt đầu quan sát những mãng rêu đang bám sau sân nhà. Nếu bạn chưa bao giờ khám phá Rêu, tôi recommend bạn nên khám phá nó. Nếu bạn chưa bao giờ khám phá Rêu khi đang Trip, Chắc Chắn bạn phải thử ngay. Tôi chỉ ước rằng tôi có một cái Kính lúp vào thời điểm bấy giờ để quan sát đám Rêu rõ hơn. Những đám Rêu như một khu rừng tí hon với màu xanh sáng và tươi, thở và chuyển động trước mắt tôi theo từng nhịp chậm. Tôi nhìn thấy đàn kiến đang đi ngang qua đó, tôi càng chú ý hơn vào bầy kiến tôi càng nhận thấy chúng có mặt khắp xung quoanh nơi tôi đang ngồi. Một số con thật bự. Một suy nghỉ bắt đầu loé lên, lo lắng rằng liệu tôi có đang nghiền nát bọn kiến bằng cách ngồi bệch xuống như thế này không? Và bao nhiêu con kiến đã chết khi mình dậm chân vào đất. Đó là một suy nghỉ thú vị khiến bạn cảm thấy mình khônh độc ác như những gì mình đc miêu tả.

- Sau khi nhìn xong đám tảo tôi chuyển hướng ra sân trước, vẫn không đóng cửa kéo phòng khách để chờ xem một điều gì đó mới lại sẽ đến với tôi trong lúc này! Một người hàng xóm, mấy con mèo hoặc cái gì đó củng dc,... tôi ra khỏi nhà đi bộ về phía bìa rừng, tôi đi qua một cái sân lớn và cảm thấy hạnh phúc tột độ khi thấy mình là ngưoi duy nhất đứng giữa bãi đất rộng lớn như thế này. Tôi lượm được một trái banh tennis và tố nó đi thật xa và bãi cỏ rồi đến nhặt lại nó, ròo cứ tiếp tục như thế vài chục lần mà không biết chán. Tôi cười phá lên và suy nghỉ tuổi thơ của mình đã trải qua như thế nào! Tôi lăn vài vòng trên thảm cỏ và quyết định tiếp tục cuộc hành trình.

- Tôi băng qua cánh đồng trồng hoa, rẽ vào một con đường ốp đá dẫn thẳng vào rừng. Chắc chỉ có ở Đà Lạt con người và thiên nhiên mới hoà hợp được như thế. Lần này, tôi cảm thấy năng lượng hối thúc tôi phải chạy, tôi bắt đầu chạy những bước chạy hoá nước đại, tôi chạy nhanh hơn, nhanh đến mức cứ tưởng mình đang chạy trong một ống thời gian và tôi là một con “Ngựa” 🐴 tự do. Tôi chạy mãi đến khi tôi nhận ra nơi này không còn quen thuộc với mình, tôi trở lại và thở dốc. Trong vài giấy tôi đã nghỉ có khả năng nào cho việc bị “Mất Tích” nhưng tôi đã quyết định điều gì là tốt cho mình và quyet định đi tiếp. Tôi đã đi, tôi tìm thấy sự tự tin của mình tronh hành động, tôi đi về hướng cái cây đổ gần đó mà tôi hay ghé đến khi cỏn trẻ. Một nữa bộ rễ vẫn còn nằm dứoi đất thế nên cái cây không ngã hoàn toàn mà vẫn tiếp tục sống, những cành bự của phần đỉnh của cây đang mọc những chồi cây mới và “Cái Cây Ngã” là nguồn sống mới của chúng. Đó là một sự chấp thuận tuyệt vời cho kha nang phục hồi và thích ứng của tự nhiên. Tôi dựa vào cây và bắt đầu suy nghỉ?


- Vào lúc này, Nâm nói với tôi rằng tôi cần có một vài thứ trong cuộc sống mình theo một trình tự. Nó đã chỉ ra cho tôi một số vấn đề rõ ràng mà tôi cần phải tránh. Tôi cảm thấy trần trụi, như cả thế giới có thể thấy được thiếu sót của tôi. Đó không phải là một cảm giác tốt nhưng chắc chắn đó là những gì tôi cần nhìn thấy ở bản thân mình. Sau một quảng thời gian đấu tranh nội tâm tôi cảm thấy khát nước và ở rất xa nguồn nước. Tôi vã mồ hôi và đó là một ngày nóng. Tôi về nhà và nhìn cảnh trong lành trên con đường về. Việc đi về nhà chỉ tốn có 12p nhưng dường như việc giản nở thời gian khiến nó kéo dài hơn đáng kể. Khi tôi về nhà cả 2 con mèo vẫn ở đó, không có trộm hay bất cứ ai ghé qua. Tôi đóng sập cửa lại

- Tôi xuống bếp và uống nước. Bất thình lình tôi cảm thấy bị choáng ngợp. Tôi thấy mình trong một vòng lặp vĩnh cửu quen thuộc, đáng sợ mà tôi đã trải qua trong nhiều chuyến đi trước đó. Trong thực tế, não bộ có thể nhanh chóng lấy lại ý thức, khiến nó giống như Deja-Vu. Đáng sợ ở điểm vũ trụ như ngừng quay chỉ để lại một mình bạn chuyển động trong khoảng không vô tận ấy. Bạn sẽ không bao giờ thoát ra được, điều này khiến tôi muốn ngừng trip, mặc dù nó khá là li kì. Các ý tưởng bắt đầu chảy ra và biến hoá, không một cái nào có thể tồn tại quá 3s để hoàn thành ý nghĩa của nó. Trong một số chuyến đi tôi đã nghe thấy giọng nói và tiếng cười khúc khích bên trong mình. Tôi muốn lấy lại tâm trí của mình và tôi hối tiếc về hành đọng ấy. Nếu như cứ thả cho cơ thể và tâm trí ở trong cái trạng thái ấy thì tôi đã đi được rất xa mà không hề có chuyện gì. Vốn dỹ có là gì đi nữa thì sau mọi cú trip tôi đều sẽ “Ổn” như anh bạn Shaman của tôi vậy. Tôi đã không chiếm hữu đc hoàn toàn trải nghiệm này và không giải thích đc nó. Tôi muốn đi ngủ nhưng không thể. Tôi quỳ xuống co ngươfi lại như quả bóng và ngất đi. Tôi đã “Bất Tỉnh”

- Vợ tôi đã về. Cô ấy chạm vào tôi và tôi mừng rỡ kể cho cô ấy nghe về cú trip của mình. Gia đình luôn là một điều gì đó cứu chúng ta trong nhưng giây phút tuyệy vọng nhất, tôi rủ cô ấy ra sân sau uống trà và chúng tôi ngồi chơi với nhau. Một tí tình dục sau khi trip không làm tôi cảm thấy tội lỗi, luôn luôn là vậy.
Tôi nhớ lại lúc tôi để hờ cánh cửa và chờ đợi gì đó “Chắc tôi đang chờ Người phụ nữ này trong vô thức 😊” my wife.

Kết thúc cuộc trip.
#AliceTeam
#Trip

0 nhận xét:

Đăng nhận xét