Thứ Năm, 7 tháng 3, 2019

Trip report của một bạn ở Đồng Tháp




 Một bài viết của một bạn ở Đồng Tháp. Hãy tiếp tục hoàn thành những bài học. Cứ coi nó là ảo giác. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, mình quyết định phải viết những dòng này. Về ngày thứ 6, ngày 13 tháng 7 năm 2018, ngày định mệnh thay đổi toàn bộ cuộc đời mình. Vào khoảng 1 tháng trước, có một người anh là khách bói của mình (tạm gọi là anh X) có bảo với mình rằng mình nên sử dụng thử chất thức thần để khai mở luân xa, mở rộng khả năng về tâm linh. Từ trước đến giờ mình cũng từng ăn chơi khá nhiều. Các loại cần sa và thuốc lắc mình đều thử qua nhưng đều nghĩ rằng chúng mang lại tác dụng relax chứ không thể có một ý nghĩa tâm linh nào. Sau đó, anh X có gửi mình vài file tài liệu về chất thức thần. Cũng như tác dụng mà nó mang lại. Mình càng tìm hiểu thì càng hứng thú. Đặc biệt có tài liệu còn nói Steve Jobs cũng đã từng sử dụng LSD và miêu tả rằng đó là một trong những trải nghiệm lớn nhất đời của ông. Mình bắt đầu có thái độ nghiêm túc hơn về thức thần. Cũng như anh X luôn nhắc lại với mình rằng trải nghiệm thức thần là phải có duyên rất lớn. Sau một khoảng thời gian nghiên cứu tài liệu và trao đổi thì mình với anh X quyết định sẽ lên lịch cho chuyến trip vào ngày thứ 6, 13/7. Hôm đó, mình từ nhà ở Đồng Tháp lên SG lúc tầm 6h. Sau đó, bạn của mình đi làm về ghé ngang qua rước về chung cư của nó để mình để lại vali đồ. Mình và bạn (tạm gọi là Y), đi ăn và mua sắm ở Vincom đến 9h tối. Sau đó, Y chở mình đến nhà của anh X. Còn Y thì trở về nhà. Anh X dẫn mình lên sân thượng cùng với một vài người bạn. Từ nhà của anh X có thể nhìn thấy cảnh vật thành phố từ trên cao rất đẹp. Gió khá mát và bạn của anh X ai cũng đều đã chơi cỏ từ chiều tối nên họ khá lâng lâng và nói chuyện với mình vô cùng cởi mở. Anh X có hỏi mình rằng hôm này là thứ 6 ngày 13, lịch âm là mùng 2. Âm khí cô hồn khá nặng. Liệu tôi có thật sự muốn trip không. Tôi quả quyết là có. Tôi chẳng sợ gì cả. Anh X lấy ra một giói giấy, trong đó có hai mảnh tem nhỏ và nói rằng mỗi mảnh là LSD 150ug. Một chuyến trip chuẩn cần khoảng 300ug nhưng mình do lần đầu tiên sử dụng nên xài trước phân nửa, nếu ổn định thì sử dụng thêm. Anh X hướng dẫn mình đặt tem dưới lưỡi và ngậm. Lúc đó mọi thứ thật tuyệt vời. Thành phố rất đẹp với muôn vạn ánh đèn lung linh. Gió thổi mát lạnh. Tem bắt đầu có tác dụng khiến cho mình thấy lâng lâng. Mình đứng đó nói chuyện với anh X và những người bạn của ảnh trong tiếng nhạc cổ điển. Mình nhớ là bài In the mood of love. Chúng tôi nói về tình yêu, văn hóa hippie bên Mỹ thập niên 80 và nhiều thứ hay ho khác. Cảm giác rất chill, rất thoải mái như bạn đang ở trên một sky bar nào đó và tận hưởng một tối cuối tuần tuyệt vời. Sau đó bạn anh X lần lượt về hết. Anh X có hỏi mình rằng mình sử dụng chất thức thần để làm gì. Mình mong đợi gì ở chuyến trip lần này. Mình cứ nói quanh co. Và giấu những suy nghĩ thật của mình. Thật sự mục đích của mình chính là khai mở luân xa, kiểu phục vụ cho cái tôi. Kiểu mình mong muốn được mọi người kinh ngạc trước khả năng của mình… blah blah blah. Những lí do ích kỷ và tham lam khiến cho mình xấu hổ giấu kín nó. Sau đó LSD bắt đầu phát huy tác dụng mạnh hơn. Mình bắt đầu thấy bồn chồn, ánh đèn thành phố nhòe đi, cổ và cơ hàm bị căng cứng như người bị say bột ngọt. Anh X dẫn mình xuống nhà. Ở phòng khách có một bạn khác của anh X đang ngồi coi phim. Chúng tôi ngồi xem chung với anh ấy. Đó là tập cuối của series phim Twilight. Tôi thấy những mảng màu trên phim bắt đầu loe ra. Và tôi như chìm vào nội dung của phim. Ánh sáng, màu sắc, âm thanh trở nên rất chân thật. Cảm giác như bạn đang xem một bộ phim 4D. Giống như bạn đang ở trong nó. Hiện diện cùng các nhân vật. Sau khi, hết phim, bạn anh X đi ngủ. Anh X có nói với tôi rằng ngày hôm sau anh còn phải đi làm nên không thể trip chung cùng tôi. Lần này tôi sẽ trip một mình nhưng sẽ có ảnh quan sát và dẫn dắt. Anh X cho tôi ngậm thêm một mảnh LSD 150 ug nữa và bắt đầu bật nhạc trip. Nhạc hay dã man. Nó như ngấm vào người tôi, âm vang trong đầu tôi từng nốt nhạc. Anh X bật ipad và cho tôi xem một bộ phim có tên là Enlightenment nói về một nhóm người đi tìm chất Ayahuasca – một loại thức thần của thổ dân người Peru. Trong đoàn đi có một người rất nổi tiếng là Michelle Rodriguez, nữ diễn viên chính của series Fast and Furious. Thì ra đã từ rất lâu trong lịch sử chứ không phải thời hiện đại, con người đã học được cách chế tạo các loại chất thức thần khác nhau để khai mở tâm linh, tìm sự khai sáng, minh triết cũng như giao tiếp với các đấng thần linh. Anh X trò chuyện với tôi liên tục để tôi bớt cảm giác bồn chồn. Tôi ban đầu bị dao động rất mạnh giữa hai trạng thái hưng phấn và sầu thảm. Lúc tôi cười rất nhiều, rất vui vẻ vì những tình tiết phim hài hước. Có lúc tôi lại bật khóc khi Michelle Rodriguez chia sẻ về khoảng thời gian cô mất đi người mình yêu quý. LSD bắt đầu phát huy tác dụng mạnh nhất. Đùng một phát khiến tôi gần như không thể kiểm soát nổi. Giống như một chiếc máy bay đang cất cánh, bay là là đột nhiên bay vút lên như tên lửa. Lúc đó là tầm 12h đêm. Tôi bị mất liên kết với anh X. Tôi vẫn hiểu anh đang nói về điều gì nhưng lại bị mất khả năng giao tiếp nên thành ra chỉ trả lời được những từ ngữ rất vô nghĩa. Và đó là lúc mọi thứ bắt đầu. Lúc đó tôi mới hiểu được ý nghĩa vì sao việc sử dụng lsd lại có tên là trip (chuyến đi, hành trình). Vì bạn ở một nơi, mà có thể chu du đến mọi miền của vũ trụ. Tâm trí của tôi bắt đầu khai mở. Nó bắt đầu dạy tôi nhiều bài học dồn dập. Anh X biến mất, chỉ có tôi và căn phòng. Dưới ánh sáng mờ ảo. Mọi thứ bắt đầu biến đổi thành rất nhiều chữ Phạn và biểu tượng con mắt. Cảm giác cực lạc niết bàn đang ở đây. Những luồng năng lượng rất mạnh đổ xuống đỉnh đầu và con mắt thứ ba nằm giữa trán của tôi. Tôi thấy đức Phật, đang ngồi kiết già trước mặt tôi. Toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tôi sắp trở thành Phật. Cảm giác rất thoải mái, rất giải thoát. Tôi đang hòa thành một thể với Phật. Nhưng chỉ còn một chút nữa là đạt đến sự nhất thể và trọn vẹn, thì tôi bị đẩy ra.



 Ánh sáng mờ dần, và những vết đen bắt đầu loang lổ khắp phòng. Có một giọng nói vang khắp đầu tôi. Ngươi chưa thể thành Phật, vì còn một cửa ải cuối cùng cần phải vượt qua. Tôi sực tỉnh, và thấy mình cũng đã ngồi trong tư thế kiết già từ bao giờ. Anh X đang ngồi cạnh và vẫn chăm chú xem phim trong ipad. Và cửa ải đó xuất hiện. Những người nam và người nữ khỏa thân hiện hình, uốn éo. Những bộ phận sinh dục của cả nam và nữ. Những cảnh sex nặng đô, những cơ thể lực lưỡng đẫm mồ hôi. Những cảnh tra tấn, khổ dâm. Những ham muốn đen tối mà tôi giấu kín trong tận đáy lòng, đều bị vạch trần rõ rệt. Tôi bị chúng cuốn lấy, không thể cưỡng lại được. Những ham muốn đồi trụy nhất đều được thỏa mãn. Rõ ràng chân thật, từ mùi hương, cảm giác như bạn đang làm tình thật sự. Tôi khoái trá. Nhưng khi tôi đã thấm mệt, nó không dừng lại. Nó tiếp tục hành xác tôi. Nó như nói với tôi rằng, “Đấy, đây là những thứ mày muốn mà, tận hưởng đi chứ.” Cảm giác thích thú ban đầu dần bị thay thế bởi cảm giác nhớp nhúa, kinh tởm. Tôi kinh tởm chúng, tôi kinh tởm chính bản thân mình. Tại sao tôi lại có thể đen tối và xấu xa dục vọng như vậy. Tôi rúc vào gối, nhắm mắt và bật khóc nức nở. Tôi xua tay van xin chúng hãy tha cho tôi. Tôi đã biết tội lỗi của mình. Tôi chạy vào toilet và bật đèn trốn trong đó. Và tôi đã biết địa ngục là gì. Bạn nghĩ rằng địa ngục là chảo dầu sôi? Là bị hành hình cắt da xẻ thịt ư? Hoàn toàn không phải. Mày thích giết người ư? Mày nghiện sex? Mày thích uống rượu và hút thuốc lá? Mày sẽ được trải nghiệm liên tục, bất tận đến mức chán chường tởm lợm chết đi sống lại. Đến khi mày không chịu đựng được nữa, mày vẫn sẽ phải chịu đựng. Đó chính là sự tra tấn của địa ngục Đó là lí do vì sao nhiều người có trải nghiệm thức thần xong đều gần như bỏ được thói hư tật xấu của mình. Những cảm giác nhớp nháp ngập ngụa, những bộ phận sinh dục, cứ bủa vây và nuốt trọn lấy tôi. Tra tấn tôi trong ngàn năm vĩnh cửu. Tôi khóc lóc, kêu cứu, van xin được tha thứ. Tôi xin ơn trên hãy cứu rỗi tôi khỏi sự tra tấn này. Đến khi tôi tỉnh lại, tôi vẫn đang ngồi trong loilet. Người ướt đẫm mồ hôi. Những cơ thể và bộ phận sinh dục của nam và nữ vẫn xuất hiện. Nhưng chúng đã hiền hòa hơn, tỏa ra ánh sáng thánh thiện và hòa trộn với nhau làm một. Nó đang dạy cho tôi một bài học mới. Sự lưỡng tính, âm và dương. Những cơ thể người nữ nhưng mọc ra bộ phận sinh dục nam. Những người nam có bộ phận sinh dục nữ. Từ bộ phận sinh dục nữ mọc ra bộ phận sinh dục nam và ngược lại. Từ dương sinh ra âm, từ âm sinh ra dương. Hòa hợp để trở thành nhất thể. Tôi ngộ ra rằng, năng lượng dục thuần khiết là sức mạnh của sự sản sinh ra thế giới này. Nhưng tôi lại làm ô uế đi nguồn năng lượng thánh thiện đó bằng dâm niệm, bằng sự lạm dụng và biến tướng. Tôi lồm cồm đứng dậy, người thoải mái và nhẹ nhàng trở lại. Tôi đứng trước gương. Lại một bài học khác xuất hiện. Gương mặt tôi từ từ biến dạng, chảy ra thành nước. Những nốt mụn loét ra, máu mủ. Gương mặt tôi, cái tôi ngày ngày yêu quý trân trọng đang từ từ phân hủy, ngập đầy giòi bọ. Nó dạy tôi rằng, cơ thể này không phải là trường tồn bất biến. Nó là giả tạm và một ngày nào đó sẽ biến mất. Rồi tôi thấy mình nhìn từ trên cao. Nhìn xuống cơ thể mình đang đứng ở dưới. Gầy còm, khắc khổ, tàn tạ. Liệu tôi đã yêu thương nó đúng mực chưa? Tôi đã xem thường nó, không chăm sóc nó, bỏ mặc nó, chán ghét nó trong suốt cả khoảng thời gian dài. Ngay cả tôi còn không yêu thương bản thân mình, thì sẽ có ai yêu thương nó đây? Tôi bỏ chạy ra khỏi toilet. Anh X vẫn ngồi đó trong phòng khách, hỏi tôi có bị làm sao không? Tôi lắc đầu và mới trò chuyện với anh X được vài câu thì bài học khác tiếp tục xuất hiện. Càng về sau, những bài học lại càng xuất hiện dồn dập hơn trước. Tôi nhìn thấy bàn tay của mình. Những đường vân thay đổi liên tục. Mọi thứ như được phóng to ra hàng ngàn lần. Tôi thấy được cả sợi lông. Càng nhìn sâu vào nó, có một lỗ hổng xuất hiện, và bên trong nó là ánh sáng, là hư vô. Rôi tôi thấy từ đầu ngón tay, những tia năng lượng chạy loằng ngoằng rồi liên kết với mọi thứ, với bức tường, với TV LCD trước mặt. Một mạng lưới sợi năng lượng khổng lồ. Tôi có thể truyền năng lượng của mình thông qua các sợi đó đến màn hình LCD. Khiến cho nó dần dần sáng lên. Tôi có thể khiến cho nó hoạt động từ năng lượng của tôi. Nhưng có giọng nói trong đầu ngăn cản tôi lại. Và nói rằng tôi không nên làm vậy mà hãy tiết kiệm năng lượng của bản thân vì còn rất nhiều bài học khác đang chờ đợi. Tôi thấy không gian biến đổi. Tôi có thể uốn cong vạn vật. Anh X đang ngồi đó, bên cửa sổ. Tôi có thể làm ngưng lại thời gian. Và có thể làm biến mất anh X cùng cả căn phòng, mãi mãi. Nhưng lại có một giọng nói ngăn tôi lại, bảo rằng nếu tôi làm như vậy, tôi sẽ rất hối hận. Căn phòng biến đổi hình dáng và màu sắc liên tục. Những bài học sau ngày càng liên tục dồn dập nhanh đến mức tôi không thể chịu nổi. Nó dạy tôi rằng vạn vật được cầu tạo từ năng lượng. Tất cả những gi tôi thấy, đều là giả tạm, đều có thể thay đổi. Cái chết và sự tái sinh nằm lẫn vào nhau, bệnh tật và sự chữa trị. Tôi bật khóc. Và nhận ra rằng, tôi đang ở trong một vòng luân hồi, một mê cung khổng lồ bất tận. Với ý thức của mình, tôi có thể tạo ra mọi cảnh vật, mọi hình dạng, mọi tiền bạc, chức vị mà tôi muốn. Nhưng tất cả đều là ảo ảnh. Nhưng một lâu đài trên cát. Cát tạo thành hình tướng lâu đài, nhưng sóng đánh qua, lâu đài biến mất. Mọi thứ lại rã thành cát bụi. Tôi trở nên sợ hãi. Vậy cái gì là thật? Liệu anh X, ba mẹ tôi, bạn bè tôi liệu có phải là thật hay do chính tôi đang tạo ra họ. Tôi nghi ngờ cả Phật, cả niết bàn. Liệu đó có phải là thật sự giải thoát, thật sự thoát ra khỏi mê cung này. Hay chỉ là một ảo giác khác, một trạng thái khác do ý thức tạo tác ra? Tôi lại khóc tiếp. Tôi cứ tưởng rằng mình thật giỏi, những người khác thật tầm thường. Nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng, tất cả đều đang lạc trong một mê cung. Không ai là hơn ai cả. Cứ đi mãi trong mê cung, mãi mãi như thế này. Người tỉnh và người điên nào có khác gì nhau. Ai cũng đều đang trong chuyến trip của họ. Lượng kiến thức khổng lồ đến mức tôi bị nghẹn lời. Tôi không thể nào diễn tả những điều mình cảm nhận đến anh X. Tôi bật khóc tiếp, những điều mà tôi hằng quý trọng, cái tôi tự cao tự đại hoàn toàn sụp đổ. Tôi khóc vì mình cảm thấy bất lực không biết cách nào để thoát ra được khỏi cái mê cung này. Tôi có thể cảm nhận mọi thứ, cảm nhận rằng anh X đã bắt đầu thấm mệt vì phải theo đuổi dòng suy tưởng của tôi. Cảm giác thật sự cô đơn. Tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình nhưng bất lực. Tôi bảo anh đi ngủ đi, vì tí nữa anh còn phải đi làm. Anh X nói ok, và sau đó anh vào phòng riêng. Còn mình tôi trong phòng khách. Lúc đó là 4h sáng. Đây là thời điểm tôi cảm thấy dã man nhất. Những bài học tiếp tục dồn dập với cường độ cao. Nhưng tôi đã thấm mệt không thể học nữa nhưng nó vẫn bắt tôi học tiếp. Những luồng năng lượng vẫn cuồn cuộn chảy vào đầu tôi không ngừng. Tôi thấy con mắt thứ ba căng cứng lại và cuối cùng giãn ra. Nó đã hoàn toàn khai mở. Tôi nhìn thấy vạn vật biến đổi hình tướng, chuyển động và biến đổi không ngừng. Nó là nó nhưng không phải là nó. Những dợn sóng năng lượng. Những ngón tay tôi tỏa ra ánh sáng hào quang. Trên những đốt ngón ngón tay là những luân xa nhỏ hút năng lượng vào như những dòng xoáy. Tôi ngộ ra bản chất của thực tại, và mục đích của nó. Thực tại, chính là một cái khung, một cái khiến cho ta có thể trụ lại, có thể bám víu không bị trôi lạc, cuốn đi đến bất tận giữa biển năng lượng mênh mông rộng lớn này. Nhạc mở qua những bài lên đồng của shaman. Tôi thấy được tiền kiếp của mình. Và bật khóc tiếp. Thảo nguyên mênh mông của Tây Tạng, đỉnh núi phủ tuyết trắng của dãy Himalayas, chữ Phạn, con mắt, Phật giáo, bộ phận sinh dục của nam và nữ. Biến đổi và hư ảo. Chẳng có tôi, chẳng còn chúng ta. Vậy cái cuối cùng còn lại là gì? Khi tất cả chỉ là hư vô? Luân hồi cũng giống như một sự chuyển cảnh của trip, của mê cung khổng lồ. Tôi từng rất muốn nhìn thấy được tiền kiếp. Nhưng giờ mới nhận ra rằng chẳng còn ý nghĩa. Đó đều chỉ là ảo ảnh, đều chỉ là lâu đài trên cát. Một lâu đài này sụp đổ, dựng lên một lâu đài khác. Tất cả đều là cát. Nhớ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Cũng chẳng thể thoát khỏi được mê cung. * * * Tầm 8h, anh X xuất hiện. Tôi hoàn toàn tỉnh táo, và toàn thân rã rời. Cả người nóng bừng bừng và đổ mồ hôi. Như một cái máy tính hoạt động hết công suất nhưng không bị cạn năng lượng. Tôi không thể nói với anh X gì cả. Vì tôi thật sự choáng ngợp. Về mọi thứ. Và hoàn toàn sụp đổ. Anh X có nói một câu hàm ý. Rằng một số người trip xong. Họ trở nên tệ bạc hơn trước. Tôi nghĩ rằng, đó là do họ cảm thấy bất lực giống như tôi, sau khi phát hiện ra bí mật và bản chất của cuộc đời. Một số người buông xuôi, tự tử, một số người vẫn còn tiếp tục cố gắng để tìm ra chìa khóa, giải thoát khỏi mê cung. Những gì mà tôi hằng theo đuổi. Đều đã sụp đổ vào đêm đó. Đều không còn ý nghĩa gì nữa cả. Tôi từng tham vọng rằng mình biết tất cả mọi thứ, bản chất của cuộc sống. Nhưng đến khi biết rồi. Tôi lại thấy mình hối hận. Vì thà làm một người vô tri cứ trôi nổi trong luân hồi. Còn hơn, biết mình trôi nổi trong mê cung, mà bất lực không có cách nào thoát ra. * * * Khoảng thời gian 24h sau khi thức tỉnh rất tuyệt vời. Tuy vẫn còn suy sụp bởi những gì mà tôi nhìn thấy nhưng tôi cảm giác rằng mình như được tái sinh. Tôi trở thành một con người khác. Và thật sự là như vậy. Tôi đồng cảm hơn với tất cả mọi người. Tôi thích sự tĩnh lặng, ít nói, sống chậm lại, chiêm nghiệm và thiền định về mọi thứ. Gặp những thứ tiêu cực, dơ bẩn hay giàu sang sạch đẹp đều không mang lại cho tôi cảm giác hỉ nộ ái ố. Tôi tận hưởng chúng, trọn vẹn. Sống chánh niệm từng phút giây. Để cho vạn vật trong tình trạng tự nhiên của chúng. Let it be what it be. Không phát xét, không thích thú. Mọi thứ trong cuộc đời đều có vẻ đẹp riêng. Mọi người, vạn vật, đều đang trong chuyến trip của họ và hãy để họ tự nhiên như vậy. Niết bàn tại thế. Giác ngộ. Tôi tin là như vậy. Chỉ là… Tôi đang suy nghĩ cho con đường sau này của mình. Phải làm như thế nào? Mà thôi kệ đi, cứ sống tận hưởng từng phút giây. Để cho mọi thứ tự nhiên. Rồi chuyện gì đến sẽ đến. Mẹ thiên nhiên, đức Quán thế âm Bồ tát đã có sự sắp xếp cả rồi. Tôi từng khá phân vân khi viết trip report này, vì đây là những trải nghiệm hết sức cá nhân và riêng tư. Bên cạnh đó, tôi cũng sợ rằng điều này chẳng mang lại tác dụng gì vì các bạn chính là sản phẩm của chính ý thức tôi tạo ra. Nhưng tôi hy vọng rằng điều đó là không phải, rằng sự tồn tại của các bạn là có THẬT. Rằng trip report này sẽ mang lại ý nghĩa nào đó cho những người cũng đang tìm kiếm chìa khóa thoát khỏi mê cung này giống như tôi. Cuối cùng, tôi xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất đến anh X. Người đã sắp xếp thời gian cũng như công sức để tôi có được trải nghiệm lớn nhất cuộc đời như vậy. Có lẽ tôi sẽ trip lại, nhưng phải một thời gian rất dài sau này. Khi tôi đã hoàn toàn thanh lọc bản thân để có thể thật sự hợp nhất với chân thân của chư Phật. “Find the Light of Enlightment.” Hãy đi tìm ánh sáng của sự giải thoát. Phật đã nói với tôi như thế trong đêm đó. Nguồn:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét