Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2019

Trải nghiệm nấm thức thần - như được sinh ra thêm một lần nữa.

Đây là lần đầu tiên mình dùng nấm thần. Trước đó 3 ngày mình cũng đã được hút cần lần đầu tiên. Bản thân mình rơi vào cuộc khủng hoảng kéo dài 3 tháng do nhiều cú sốc diễn ra cùng một lúc. Trong 3 tháng đó mình liên tục trong trạng thái suy nghĩ và đi tìm lời giải cho vấn đề của bản thân. Mình rơi vào vùng mờ mịt không lối thoát dù rằng đã có rất nhiều lần mình tưởng thứ mình tìm ra đã là câu trả lời cuối cùng. Cho đến khi cả thể chất và tinh thần kiệt quệ theo đúng nghĩa đen thì mình buộc phải dừng tìm kiếm. Nhưng cơ thể và tinh thần của mình đã chịu đựng những căng thẳng và tổn thương kéo dài nên việc quay trở lại với cuộc sống vui vẻ là điều quá sức. Và vấn đề là mình vẫn đang đi tìm trạng thái “không tìm” nên mình vẫn ở trong vòng lặp vô hạn đó. Cảm giác rõ đây là giai đoạn kết thúc của bản thân rồi mà mình vẫn không thể kết thúc được nó. Nấm đã đến với mình như một món quà và sự trợ giúp từ một người bạn. Mình cũng đã xác định tư tưởng ngay từ ban đầu là cần sa hay nấm chỉ là những công cụ hỗ trợ và việc có đi qua được cơn khủng hoảng không thì vẫn nằm ở nỗ lực của bản thân. Mình dùng 3g nấm cắt nhỏ uống cùng với nước chanh, mấy ngày trước đó ăn chay, thiền và đọc sách. Tâm sự với nấm về vấn đề của bản thân, cảm ơn nấm và tin tưởng vào sự dẫn dắt của nấm.


 Chuyến đi bắt đầu vào 19h45’ (19/12/2015) kéo dài đến 00h15’ (20/12/2015). 30 phút sau khi dùng nấm thì cơ thể bắt đầu có phản ứng: Ban đầu hơi chóng mặt nôn nao mất thăng bằng. Sau đó là cảm giác buồn cười kinh khủng, thấy cả một khối hài hước bên trong mình cứ trào ra, không cười không được, càng cười lại càng thấy hài. Có bạn cùng phòng ở bên cạnh mình chuyến trong trip này, bạn ấy nói lên từ gì là mình thấy buồn cười từ đó. Soi gương thấy đồng tử mở rất to, và co giãn linh hoạt. Đi vào nhà tắm cúi nhìn xuống nền thấy những hoa văn xoay vòng nhún nhảy rât sinh động, chưa bao giờ thấy thứ gì đẹp như vậy. Nền đá hoa phân tách rõ rệt thành từng lớp cấu trúc, cảm giác được cả chiều sâu của nó, chỉ muốn đứng ngắm nhìn mãi. Đi ra ngoài thì thấy căn phòng sáng bừng, màu sắc tươi mới, sắc nét, sinh động quá trời khiến mình phải thốt lên “Wow! Đẹp vãi!” :)) Như thể mọi thứ đã được tẩy sạch bằng một phép màu nào đó, cảm giác thanh khiết, trong sáng tuyệt đối! Lúc đó cố gắng nhìn nhiều thứ nhất có thể. Cầm lấy điện thoại và tự thấy mình có một cái điện thoại đẹp mê hồn, mở thử một bức ảnh lên thì thấy các cảnh vật trong đó nhún nhảy, rung rinh, cảm giác một tình yêu dào dạt, thấy thân thương và đẹp đẽ vô cùng. Xúc động lắm chỉ chực trào nước mắt. Sau đó cơ thể nhũn ra mình không cầm được điện thoại nữa và nằm lăn ra giường, mình chỉ lí nhí bảo đứa bạn đắp chăn cho mình. Mình cố gắng mở mắt nhưng cảnh vật nhòe đi và mí mắt sụp xuống không thể làm gì được. Mình nhắm mắt lại và thấy các mạng lưới đan xen nhau và chuyển động liên lục. Lúc đó cảm giác rõ ràng là não mình đang tăng tốc hoạt động, nghe thấy tiếng động cơ chạy ro ro o o trong đầu nhưng rất êm. Càng lúc nó càng nhanh đến mức chuyển thành tiếng ri ri i i. Cơ thể chìm vào giấc ngủ sâu. Trước khi trip dạ dày và tim của mình vẫn ở trong cơn đau như mọi khi, nhưng nhắm mắt vào mình dần cảm thấy mát dịu ở vùng đó, giống như là cơn đau tan dần đi tạo ra cảm giác nhẹ nhàng, ngọt ngào và tĩnh lặng. Lúc đó mình tự nhiên nói lặp đi lặp lại rằng “Tớ cần một giấc ngủ thật sâu. Tớ đã mệt mỏi quá rồi” Và mình dần chìm vào giấc ngủ ấy nhưng vẫn tỉnh. Rất khó để diễn tả chuyện này nhưng đúng là mình vừa ngủ và vừa thức. Lúc đó mình không còn cảm thấy cơ thể nữa, nhưng não bộ thì căng ra ở mức tối đa. Đến khi mình thấy rõ ràng là hai bên tai bắt đầu bốc khói thì mình dần bị ngắt kết nối với thực tại. Mình dần quên mất là mình vừa dùng nấm và bắt đầu có cảm giác hoảng sợ khi không biết mình đang đi đâu đang ở đâu. Mình thấy một khu rừng và ở đó có một đoạn nhạc phát ra từ bên trái nghe thánh thót du dương vô cùng, mình chưa bao giờ được nghe thứ gì lạ mà hay như vậy. Mình nhìn được cả hình khối của đoạn âm thanh đó. Rồi rất nhiều thực tại xảy ra cùng một lúc, những nơi mình đã đang và sẽ ở xuất hiện cùng 1 lúc. Đó là một cảnh quá khứ mình là một đứa bé đứng ở giữa khu chợ, cảnh hiện tại là mình đang đứng trên sân thượng và một cảnh tương lai là khi mình đang hấp hối và nằm trên giường có ánh trăng chiếu vào qua song cửa. Sau đó mình được dẫn vào trạng thái trước lúc chết. Cái chết kéo mình dần về phía nó. Mình bắt đầu thấy quay cuồng và hoảng hốt đi tìm cha mẹ và người yêu. Hàng loạt suy nghĩ diễn ra rất nhanh như là mình chết trẻ như thế này ư, cha mẹ sẽ đau khổ lắm, thấy thương xót vô vùng, ai đó hãy nói với người yêu của mình rằng mình yêu anh ấy với, mình không muốn chết khi mà chưa thực hiện được ước mơ, v.v…. Lúc đó chẳng còn nhớ ra mặt mũi ai cả, chỉ còn cảm giác mình đang có những người thân đó và mình đang cận kề cái chết rồi. Cảm giác tuyệt vọng cùng cực, cố gắng chống cự cho đến một lúc mình bất lực hoàn toàn. Lúc đó chợt có một nhận thức lóe lên rằng đây chính là những đối tượng mà mình vẫn còn đang dựa dẫm, bám víu nên cái chết sẽ là điều đau khổ, hãy buông tất cả đi. Sau khi ý nghĩ ấy đi qua thì tự nhiên mình thấy nhẹ nhõm, thanh thản, chấp nhận cái chết rồi rơi vào một trạng thái rất sâu. Sau 1 lúc mình tự nhiên mở mắt và hỏi “Bây giờ là mấy giờ rồi?”, đứa bạn trả lời nhưng mình chẳng hiểu gì. Mình cứ hỏi lặp lại như vậy vài lần cho tới khi đứa bạn nhắc mình nhớ là mình đang dùng nấm và đã trôi qua được bao lâu thời gian rồi. Lúc đó thời gian không còn định lượng được nữa mà trí nhớ đang dần quay trở lại nên mình bắt đầu có hoảng sợ vì cảm giác như chuyến trip đã kéo dài nhiều ngày rồi. Lúc đó đầu mình đã tê hết cả. Rồi mình thấy mình sống thực tại này theo một cách hoàn toàn khác. Giống như tất cả mọi thứ bị xê dịch, chiều kích bị chuyển đổi. Đứa bạn cũng xuất hiện ở đó đứng cạnh nhưng mình đồng thời trải nghiệm thực tại của bản thân và thấy được cả thực tại của người bạn mình. Giống như hai đứa chỉ đứng chung nhau trong một căn phòng nhưng hai thực tại tách lớp hoàn toàn - hai dòng chảy riêng biệt. Lúc đó mình nhớ ra những việc mình vẫn thường làm trước kia như đọc sách hay viết lách, nói chuyện với mọi người - thế giới đó tương tự như của đứa bạn. Mình cố gắng xoay chuyển đầu óc sao để có cảm giác về những việc làm đó nhưng không thể được. Mình thấy rõ ràng rằng với tâm thức đang trải nghiệm thì dòng thực tại sẽ diễn biến theo một chiều hướng hoàn toàn khác. Trải nghiệm này khiến mình hiểu tại sao hai người thấy nhau kỳ quặc và rồi cố gắng giải thích can thiệp để người kia có nhận thức giống mình. Khi không được thì thấy bất mãn, tức giận, thậm chí kinh hoàng rồi đưa người kia vào trại tâm thần nhanh nhất có thể. Và người trong trại tâm thần thì thấy thiên đường này thật đẹp vậy mà ngoài kia nhiều lũ dở hơi quá! Khi mở mắt lơ mơ mình lại hỏi đứa bạn mấy giờ rồi. Nó bảo đã qua gần 4 tiếng vậy mà mình có cảm giác chuyến đi kéo dài vài ngày.


 Mình thất kinh và nghĩ rằng mình dùng quá liều rồi chắc không bao giờ quay về được nữa. Mình có ý nghĩ rằng não hỏng toi rồi (lúc trước mình thấy bốc khói hai bên tai) đời mình đến đây là tàn, chẳng còn làm gì nữa, sao lại dại dột chơi thuốc quá liều thế này. (Lúc đấy chẳng nhớ đó là nấm nữa. LoL) Mất thêm một lúc mình mới dần dần có lại nhận thức về thực tại và bình tĩnh trở lại. Khi tỉnh người rất nóng, lòng bàn tay còn toát mồ hôi. Mình thấy như là đang ở buổi sáng mùa hè dù rằng đang là tối mùa đông. Mình không còn bất kỳ dấu hiệu gì của cơn đau cũ, cảm thấy mạnh khỏe tràn trề sinh lực. Mình ngạc nhiên vì không thấy đói dù cả ngày chỉ húp mỗi bát cháo trắng. Đợi thêm lúc nữa mới thấy đói cồn cào, lao đi ăn như chưa bao giờ được ăn. =)) Chuyến đi kết thúc vào nửa đêm. Sáng hôm sau mở mắt ra thấy vẫn mệt não và hơi chóng mặt nhưng nhìn màu sắc xung quanh rất sắc nét, dù không sáng bằng lúc trip nhưng tươi thế này là thấy phấn khởi lắm rồi. Lúc trip thì sợ và hoảng hốt nhiều phen nhưng giờ khi ngồi nhìn lại thì chỉ thấy buồn cười. Trải nghiệm chết đó khiến mình sau khi tỉnh lại thì thấy trân quý cuộc sống và mọi người xung quanh hơn rất nhiều, thấy cuộc đời rất tươi mới và sinh động. Mình như được sinh ra lần thứ hai vậy. Mình chỉ muốn nói với tất cả những người thân yêu là mình yêu họ biết nhường nào. (Hồi đầu năm mình ước rằng có trải nghiệm cận tử. Vậy là đến cuối năm ước mơ đã thành hiện thực. ) Cảm ơn cuộc đời đã mang đến cho mình những trải nghiệm diệu kỳ, cảm ơn nấm, cảm ơn tất cả mọi người, cảm ơn mình.
Tác giả: LOL
Nguồn: Triết học đường phố

0 nhận xét:

Đăng nhận xét