Thứ Năm, 7 tháng 3, 2019

Trải nghiệm thức thần - TRIP 3




 Đây là trip mạnh nhất của tôi. Trip làm tôi không tin vào bất cứ điều gì, không tin luôn cả giác quan của mình, không tin cả bản thân nữa. Hôm đó, khoảng 1 tháng sau trip trước đó. Toi dùng đều đặn 1 tháng một lần. Mỗi trip tôi đều nhớ rõ. Có một vài trip nhỏ tôi sử dụng với liều microdose để test thử hiệu ứng của nó tác động đến giác quan của con người. Thời điểm đó, tôi vẫn ở không gian quán net của người bạn của mình. 23h, sau khi chơi game xong. Tôi chạy đi pha nấm, vẫn là 1/2 quả cam và nấm thái nhỏ khuấy đều và uống. 23h45' bắt đầu. Tôi bật điện thoại, cắm headphone, thằng bạn tôi bật laptop nằm cạnh xem bóng đá. Khi hiệu ứng bắt đầu, tôi nhìn lên tường phòng. Tôi nhìn rõ từng hạt cát trên tường cách mình 2m, nhìn cực kỳ rõ nét. Tường sơn màu trắng nhưng khi đó tôi nhìn được có tất cả 7 màu, đẹp huyền ảo, lung linh. Rồi ý nghĩ và mắt của tôi nó bắt đầu phóng đại. Tưởng tượng ra những khuôn mặt khủng khiếp trên tường.


 Tôi sợ, nhắm mắt lại thì lại thấy những hoa văn tiếp tục nở ra rồi đi sâu vào rồi nở ra rồi đi sâu vào liên tục. Tôi nhìn thấy những con vật hình dáng giống con người nhưng khuôn mặt thì quái dị, như ma quỷ. Nụ cười trông rất ghê, còn bản thân tôi thì lại đang nằm dựa lưng, họ với tay tôi như muốn đưa tôi đi chơi trong thế giới của họ. Những hoa văn đẹp đẽ, tường và cột trông như những cây kẹo ngọt, những lời mời chào rủ rê. Tôi cảm tưởng như mình đang đến nơi nào đó đang cố gắng lôi kéo tôi, không muốn tôi thoát ra khỏi nơi này. Rồi những hoa văn lại biến đổi, lần này tôi nhìn thấy hàng trăm ngàn con dao và cây kim đang đâm vào mắt tôi, tôi thấy đau đớn ở vùng mắt. Đột nhiên thằng bạn tôi nó chửi:"địt mẹ mày, đá ngu như chó, đá thế cũng đá". Ngữ điệu cực kỳ khủng khiếp. Khi đó nghe giống như này:"Địiiiiiiiiiiiiittttttt mmmmmmmmmmmmmeeeeeeee màyyyyyyyyyy". Khi nghe nó chửi như vậy tôi hoảng sợ, cảm tưởng như tôi muốn lao vào giết chết nó ngay lập tức. Nhưng khi đó tôi vẫn nằm im, không hành động bất kỳ điều gì. Sau khi ra trip tôi mới hiểu là, do nó quá ham muốn đội mà nó yêu thích chiến thắng nên khi đội của nó chơi không tốt nên nó mới bực tức như vậy, chính vì nó bực tức nên nó quên đi bản thân nó, nó không hề biết là nó đang tức giận. Trong khi đó, kết quả trận đấu này không giúp đc ích gì cho nó, chỉ thoả mãn cái ham muốn nhỏ bé của nó. thắng hay thua đâu có ảnh hưởng gì tới nó. Bực tức là một trường năng lượng xấu, tại sao lại bực tức cái chuyện không ra chuyện gì cả? Bảo vệ một cái mà cái đó không hề biết đến sự tồn tại của nó. Nó chán nản, nó thoát ra khỏi cái trang web xem bóng đá đó. Nó vào facebook, khi nó vào màn hình newfeed của facebook. Khoảnh khắc này tôi ngộ độc thông tin thực sự. Một cái màn hình mà khi tôi nhìn vào đó nó hiện ra cả triệu cái màn hình. Một lượng thông tin ồ ạt đang chảy vào bộ não của tôi. Những tiếng nói của những trang web làm não tôi không tiếp thu được hết, cảm giác cực kỳ khủng khiếp. Lần này tôi bị "chìm" thực sự. Tôi dường như lịm đi, tôi không rõ mình bị chìm bao lâu. Khi tôi mở mắt ra nhìn quanh phòng, không hề có một người nào trừ tôi. Nhưng tai tôi thì lại nghe thấy tiếng nói. Tiếng rất to và rõ, nghe được vài tiếng nói trong đêm khi đó cỡ 2-3h đêm, những tiếng nói của những người trong quán nét. "quán cắt tóc ...""sau đít có người, ngoài hành lang có địch". Tất cả chỉ xoay quanh game của những người đang cày đêm. Nhưng nhìn quanh chẳng thấy ai, tôi hoảng sợ tột độ. Tôi nghĩ tâm trí của tôi đã bị nhốt hay bị trôi đến nơi nào đó, cảm giác cực kỳ tồi trẹ đang sảy ra. Tôi không tin vào mắt mình, không còn tin vào tai mình nữa. Và tôi còn chẳng tin cả bản thân mình. Tôi vớ lấy chiếc điện thoại, bật bài nhạc nhẹ, mở hình Phật lên, nhằm tìm kiếm một niềm tin. nhưng khi đó nhìn thì không rõ, chân tay loạng quạng. Tôi tưởng tượng ra những người thân của tôi đứng trước cửa đang nhìn tôi, chỉ trỏ tôi, xỉa xói tôi. Mà quái lạ, việc tôi tôi làm sao họ lại chen vào làm gì nhỉ? - khi đó tôi nghĩ. Và khi xong trip tôi nhận ra là mọi người toàn vậy cả, người ta can dự vào chuyện không phải của mình, điều khiển cuộc sống của người khác theo ý của riêng họ dựa vào chức quyền, chức tình thân như cô dì chú bác, bố mẹ điều khiển cuộc sống của con cái. Tôi thấy mọi người như bị điên vậy. Người ta còn chắc chắn những việc người ta không hề biết rõ, làm gì cũng muôn là những gì mình làm không sai ý của người khác, phải hợp lòng, hợp vs ham muốn của người khác. cái wtf, chuyện gì đang sảy ra thế này. Nghe nhạc và nhìn hình phật, tôi bình tâm lại được một chút, rồi gọi thật to tên thằng bạn tôi, nó cứ nói với bên ngoài:"tao đây, chờ tao một tý, sắp xong rồi". Trước khi trip tôi đã nhắc nó, khi nào tôi không ổn nhớ pha hộ tôi cốc nước đường uống cho nhanh tỉnh. Khi này tôi gọi, nó thì không vào luôn mà vẫn chìm đắm trong game. Tôi biết rằng tâm trí nó bị game nó thao túng rồi. nó không còn để tâm đến tôi. Nó quên tôi và với nó bây giờ game là quan trọng hơn cả tôi. Tôi cảm thấy mình lạc lõng, bị bỏ rơi, một cảm giác tồi tệ. Một lúc sau nó chạy vào hỏi tôi cần gì, tôi nói tôi cần một cái chậu để nôn, và pha cho tôi cốc nước đường. Khi này tôi rất buồn nôn, dạng nấm này có hơi hướng của chất đọc thần kinh Nó chạy đi pha nước, bây giờ tôi lại thấy tâm trí nó đang ở đây, nó đang lo lắng cho tôi, một lúc sau nó chạy vào đưa tôi cốc nước đường, tôi uống cạn, khi này dòng nước đườn ngọt chảy vào cơ thể tôi, đi đến đâu tôi biết đến đó. Tự nhiên tôi thấy đường độc hại cho cơ thể người, chất ngọt này. Tôi dần tỉnh, loạng choạng đi vào toa-let. Ngắm nhìn bộ mặt này trong gương, cảm giác đây không phải tôi, đây chỉ là vỏ bọc của tôi. Con người thật của tôi nằm bên trong nó, một thể vô hình. Tôi đi ra ngồi cạnh một người đang chơi game mà tôi biết. Tôi ngồi nhìn giống như game đang bị tua nhanh, đôi khi nó lại chậm lại slomotion. vô cùng ảo diệu. Tôi ngồi cạnh nó, một số tình huống tôi nói góc này có địch, thì lúc sau đúng là có địch. Người đó ngạc nhiên hỏi tại sao tôi lại biết, tôi chỉ nói tôi biết thôi. chẳng vì sao cả. tất cả dữ kiệu đã có, tôi chỉ phán đoán dựa vào cách quan sát tất cả những gì đang diễn ra. Tôi lại bật máy tính, lên facebook viết ba hoa vài câu sau chuyến đi khủng khiếp này. vẫn là hơi thở, ánh sáng, màu sắc, mù hương, tất cả đều tuyệt đẹp, được sống là một điều tuyệt vời nhất.   

0 nhận xét:

Đăng nhận xét