Thứ Năm, 7 tháng 3, 2019

Trải nghiệm thức thần - TRIP 4




 
 Hôm đó là cuối tháng 10 năm 2017. Nấm này do tôi tìm ở những bãi cỏ xung quanh nhà. 23g nấm tươi. Sáng hôm đó tôi nhắc mẹ tôi mua cho tôi quả cam, tôi không nói cho mẹ biết mục đích là gì. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, chờ đến 22h, mọi người chuẩn bị đi ngủ, tôi cắt nửa quả cam và thái nhuyễn số nấm tôi tìm được, pha sẵn cốc nước đường đặt lên đầu giường phòng khi tôi cần giải độc. Tôi đưa hết số nấm vào cơ thể, cái mùi ngai ngái rất là kinh, có nước cam nên nó cũng đỡ lại, và axit xúc tác làm cho quá trình sảy ra nhanh hơn. Tôi đeo headphone, bật bài nhạc này https://soundcloud.com/hin-deeper/trip-hop-dusk-to-dawn-hin-deeper và nằm ra thư giãn toàn bộ cơ thể. Những hoa văn sắc nhọn, những chiếc bông hoa nở ra liên tục và đi sâu vào, lặp đi lặp lại nhiều lần, giống như việc Tôi khác đi sâu vào bộ não của mình vậy. Khoảng 1 tiếng trôi qua, nấm bắt đầu tác dụng, tôi mở mắt và tháo tai nghe ra, căn phòng của tôi chìm trong màn đêm, ánh đèn đường chiếu qua cửa sổ. Một hình ảnh vừa ma mị vừa đẹp đẽ. Tôi như hòa mình vào màn đèm, năm dựa vào tường, quan sát xung quanh. Chăn màn, ánh đèn, nhìn mọi thứ, ngay cả cơ thể của tôi nhìn giống như một dạng đồ họa 8 bit của các trò chơi cũ. Bộ não của tôi nó đang thu nạp một lượng dữ liệu khổng lồ đi vào, nó đi vào một cách rất ồ ạt. Tôi đứng dậy nhìn qua cửa sổ, tôi như cao lên 3m, cảm giác tiếp theo đến là tôi thấy mình đang muốn chạy ra ngoài nhảy múa điên cuồng và làm những điều không tưởng, nhưng tôi không làm thế, tôi chỉ thấy mình như vậy. Tôi nhìn ra cửa sổ, nhìn những ngôi sao, nhìn mặt trăng. Tôi thắc mắc, cái gì hay ai đó đang điều khiển những thứ này, tại sao những thứ này lại có và chúng đã hoạt động từ rất lâu rồi. Ai đã vận hành chúng?. Gió mưa ngoài kia, cây cối ngoài kia, ai đã vận hành chúng,



Rồi nỗi sợ người ngoài hành tinh có thể bắt gặp năng lượng của tôi và đến bắt tôi đi. Tôi đang sợ hãi. Tôi ngồi xuống và lại quan sát xung quanh, tất cả màu sắc cùng hiện lên, tôi cười trong sự vui sướng bởi vì tôi được nhìn. Và rồi tôi lại tập trung vào bản thân, tôi thấy tôi đang không nghiêm túc, tôi đang cợt nhả trong chuyến đi này. Lập tức ngồi vs tư thế kiết già, nhắm mắt và tập trung vào hơi thở, tôi thở ra tôi biết tôi thở ra, tôi hít vào tôi biết tôi hít vào. Và rồi tôi thấy, Phật hay con người muốn đi vào trạng thái này, chúng ta phải quên hay buông bỏ những thứ bên ngoài, buông hay quên đi người thân, người quen, gia đình, bố mẹ, ông bà, mọi thứ ở không gian thực tại 3d này. Tôi nằm xuống đắp chăn lại, tôi tưởng tượng ra cảnh tôi nằm chờ chết, mới đầu thì hơi sợ, sau đó tôi nghĩ chết chẳng sao cả, chết thì lại chuyển sang cơ thể khác, không có gì phái sợ cả. Tôi mở mắt ra lại quan sát xung quanh, tôi có cảm giác muốn đi tiểu, tôi rời giường ra mở cửa, những hành động của tôi rất chậm chạp, tương tự như các cảnh quay slowmotion vậy. Cực chậm. Giống như là tôi đang ở trạng thái trải nghiệm khoảnh khắc hiện tại, từng chút từng chút một, làm điều gì hành động gì tôi cũng nhận biết được từng chút. Sau đó tôi quay vào giường lại nằm xuống và tập trung hít thở, mỗi hơi hít vào là một năng lượng khổng lồ đi vào cơ thể tôi. Tôi ngửi cơ thể của mình, lắng nghe tiếng dế kêu, những âm thanh kéo dài ra vô tận. Đột nhiên tôi lại lo sợ mẹ tôi đi vào phòng khi tôi nghe thấy mẹ tôi thức dậy để đi chợ đêm. Một lúc sau đúng là mẹ tôi mở cửa và gọi tôi dậy để giúp mẹ việc. Tôi biết tôi chưa hoàn toàn tỉnh hẳn, làm mọi việc rất lóng ngóng. Một việc bình thường tôi còn phải quan sát cách mẹ tôi làm để tôi học theo, bộ não của tôi nó reset hoàn toàn, những cái tôi biết trước kia giờ tôi trở thành không biết. Tôi nhìn ra ngoài, những ánh đèn, màu của đèn đường, những cơn gió đêm, màn đêm vs sự tĩnh lặng, mọi thứ thật đẹp. Oh, mọi người cứ chăm chăm làm và làm, rồi stress tức giận, mọi người không hề tận hưởng những thứ này, họ đâu phải con người, họ là robot mới đúng. Sau đó tôi vào giường và ngủ vì giờ tôi đã tỉnh hẳn. Sáng hôm đó tôi tỉnh dậy với tâm trạng cực kỳ thoải mái, năng lượng tích cực bao trùm lấy tôi. Thời gian sau đó, tôi không còn biếng nữa, mẹ tôi cần tôi làm gì tôi đều làm ngày, cảm thấy có trách nhiệm hơn, không ngại điều gì cả.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét