Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2020

ĐIỀU GÌ XẢY RA NẾU DÙNG GẤP ĐÔI LIỀU NẤM PENIS ENVY (2g x 2 = 4g?

 ĐIỀU GÌ XẢY RA NẾU DÙNG GẤP ĐÔI LIỀU NẤM PENIS ENVY (2g x 2 = 4g? 




+ Mình là một nhà Tâm lý học. 12g trưa một ngày đẹp trời, mình ăn 1 cục chocolate nấm PE (tương đương 2g), với mục đích muốn trải nghiệm (chứ không chỉ là biết và hiểu) những khái niệm về thiền mà mình đã học, như: Vô ngã, Huyễn, Tánh Không. Do trước đây, mình dùng Golden Teacher, nó khá hiệu nghiệm, giúp mình tự trị liệu và thông suốt nhiều thứ. 


+ 13g30 thấy cũng honk có hiệu ứng gì. Rút kinh nghiệm lần trước (lần trước mình dùng 3g nấm Golden Teacher, hiệu ứng khá nhẹ nhàng), mình nghĩ chắc cơ địa mình nó khó dung nạp, nên mình lấy ra thêm 2g nấm PE khô nữa rồi nhai. 


+ 14g: Bắt đầu màu sắc lên và cảnh vật 3D. Mình ra sau hè ngồi ngắm khu vườn. Lúc đó chị giúp việc ra đốt rác, lửa khói cháy. Mình chợt nhớ mấy bro trên Mind Hackers hay khuyên nên tránh mấy cảnh lửa cháy hay ghê rợn. Mình vội đóng cửa vô phòng nằm, nhắm mắt lại thì thấy đỏ rực, cam lè, ghê ghê. Mình nhủ thầm: "Thôi bad trip cmnr". 

+ Lập tức mình bật cái tivi 60 inch lên mở phong cảnh hoa nở nước chảy dịu dàng. Thế nào feel good trở lại. Mình nằm ngắm cảnh thư giãn.  


+ 30 phút sau: Bắt đầu một mạng lưới ô vuông đối xứng màu đỏ hiện trên trong não. Cảm giác não mình sôi lên giống như viên sủi chìm vào hồ nước ấm vậy. Nhắm mắt lại, trước mắt mình là một không gian ô rô màu đỏ màu cam như trong một ngôi đền. Mình nằm ở trung tâm, xung quanh tĩnh lặng và thanh khiết. Mình bắt đầu hiểu khái niệm "Ngôi đền thiêng liêng" mà mấy bro hay nói nghĩa là gì. Não mình vẫn đang sôi như viên sủi.


+ Một lúc sau, bắt đầu mình cảm giác bản thân đã tan rã ra, và thứ duy nhất kết nối bản thân mình với thế giới này chính là hơi thở. Mình há mồm ra thở. Hơi thở như cái cầu nối giữa sự sống bản thân và thế giới này. Bây giờ thì mình thực sự trải nghiệm khái niệm "sự sống chỉ là hơi thở" là gì.


+ Lúc sau nữa, não mình sôi lên ùng ục. Cơ thể hoàn toàn tan rã. Mình nhận ra: Vạn vật trong vũ trụ này là tan rã, rồi tái hợp, rồi tan rã liên tục... Trước đây, khi học về "vô ngã", mình nghĩ nó không đúng lắm. Đúng là mọi thứ đều cấu thành từ hạt cơ bản, không có hạt nào tên Huy hay tên Hà hay tên Cam tên Ớt... Tất cả đều chỉ là hạt và hợp rồi tan, không tồn tại trường tồn, nên vạn vật là "vô ngã". Nhưng mình đã phản biện rằng: thực chất, không phải "hạt" mà là cái "kiểu cấu hợp của các hạt" nó mới tạo ra bản chất của mỗi sự vật, chẳng hạn như "cấu trúc hóa học 2H kết hợp với 1O" chính là bản chất của nước. 1000 tỉ tế bào cấu hợp lại theo kiểu này sẽ thành ra cái gọi là Huy, cấu hợp lại kiểu khác thì thành ra Thắm. Tuy nhiên, trong trạng thái chìm sâu vào trip, những lý luận này của mình về "vô ngã" bị đánh tan. Đúng là mỗi vật đều có "kiểu cấu hợp" riêng tạo nên nó. Nhưng kiểu đó rồi cũng tan, rồi hợp, rồi tan... Nó không bền, không tồn tại lâu dài bất biến. Mình thật sự cảm nhận được: "Vạn vật là vô ngã" chứ không chỉ là hiểu bằng lý trí trước đây. Đầu mình sáng ra, tất cả các khái niệm như: Huyễn, Giả hợp... đều được giải đáp. Mình vỡ òa ra rằng mọi thứ mình nghĩ trước giờ đều là "kiến chấp". Mình chả là cái gì cả, sư phụ của mình cũng chả là gì cả, tất cả mọi thứ trên đời đều là hư vô, là huyễn, là giả hợp tạm thời mà thôi. Mình òa khóc vì cái ngộ ra này.

-----------------

Đáng lẽ trip tới đây là tuyệt hảo.

-----------------

Nhưng có lẽ do dùng nấm quá liều, não mình bắt đầu nóng lên, não rơi vào trạng thái hoàn toàn "trơ". Cảm giác giống như trung khu cảm xúc trên não vừa bị phá hủy. Mình bước vào trạng thái "Không", một trạng thái tịch tĩnh, không có cảm xúc, trơ trơ. 

Mở mắt ra, mình nhận biết mọi thứ xung quanh, mẹ mình ngồi đó, bố ngồi ngoài sân, thợ đang xây sửa cái sân nhà, chị giúp việc dọn dẹp mềm gối mình đã đạp xuống sàn, nhưng mình hoàn toàn không còn cảm xúc, không có yêu thương, không có ham muốn, không có ước mơ. Cảm giác giống như cuộc sống hoàn toàn mất hết ý nghĩa.

Mình nhìn mọi người, thấy họ đang mưu sinh, thấy họ đang đau khổ, thấy họ đang cuốn theo cuộc đời... cái nhìn của mình rất sáng rõ, giống như mình đang ở một level "tỉnh thức" nhìn người chưa tỉnh thức vậy. Nhưng trong cái nhìn sáng rõ đó, hoàn toàn không có cảm xúc. Đúng như cái mà sư phụ mình đã chỉ khi thiền: "Trong cái Biết chỉ có cái Biết, không còn gì khác". Nhưng không có cảm xúc, thay vì an lạc, trạng thái đó thật đáng sợ.


Mình mở mắt nhìn bàn tay, nó đang run run như bị Parkinson. 

Mình gõ phím email cho sư phụ, nhưng tay run lập cập không gõ được.  

Mình lập tức ngộ ra: Sư phụ mình vì sao lại bị Parkinson? À, thì ra sư phụ cũng "chơi thuốc" ư? Có thể cả Đức Phật, Thiền sư Thích Nhất Hạnh, những lãnh đạo cao nhất trong xã hội.... tất cả họ đều dùng "thuốc", đều có trí tuệ level cao, nên họ dẫn dắt xã hội này, và họ kết nối với nhau trong thế giới "Tánh Không" này thông qua một cái chạm tay, cái chạm tay Parkinson run run là dấu hiệu cho thấy người đó đã vào "Tánh Không". 

Mẹ mình cũng bị tay run, ba mình cũng tay run. Trời, chẳng lẽ ba mẹ mình đã "chơi thuốc" và não đã bị phá hủy và mãi mãi phải sống trong trạng thái "Tánh Không" tịch tĩnh này như chính mình sao?


Mình bắt đầu sợ hãi. Trong trạng thái đó, mình mất hết hứng thú sống, mất hứng thú ăn, mất hứng thú yêu, mất hứng thú khi kiếm tiền, mất hứng thú khi du lịch... Bởi não đã bị phá hủy trung khu cảm xúc rồi! Chỉ còn lại là sự cô đơn và không cảm xúc.


Mình hoảng loạn lên máy tính và vào trang bán nấm mua liền 3 liều thuốc dừng trip. Dù đã bấm mua (vài ngày sau shop mới ship), nhưng mình nghĩ đó chỉ là hành động vô ích, mình phải sống ở trạng thái trơ trơ này cả đời. Não đã bị phá hủy khu cảm xúc, thì có thuốc nào mà chữa được?


Mình gọi điện thoại cho người yêu (mình vừa mới chủ động chia tay hôm qua). Bạn ý trấn an rồi từ Sài Gòn tức tốc đón xe xuống (mình đang nghỉ ở quê). Mình chỉ biết nói rằng mình yêu bạn ấy nhiều lắm và xin bạn ấy tìm cách cứu mình ra khỏi trạng thái "Tánh Không" trơ trơ này.  


Sau đó, mình nằm chán nản. May mà, một lúc sau, hoạt chất tan dần, mình bắt đầu cảm thấy cảm xúc quay trở lại, mình đang quay lại cuộc sống bình thường. Trung khu cảm xúc trên não mình không bị phá hủy!!!!! Sống bình thường lại rồi!!!! 


30 phút sau, nấm tan, mình bước ra ngoài và thấy trời đã tối, mẹ mình nằm trên võng, mình nhìn bà và cảm nhận thấy cảm xúc yêu thương đã quay về..... Thì ra, từ nãy đến giờ, chỉ là ảo giác. 


=> KẾT LUẬN:

+ Lần sau, mình dùng khoảng 2.5g PE sẽ là vừa đủ. Nếu xài quá liều, não sẽ bị "sụp", không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo giác.

+ Mình không biết đó có phải là bad trip hay không, hay là một trạng thái quá nhiều hoạt chất của não do ảnh hưởng của nấm.

+ Sau bữa đó một vài ngày, ngón tay mình rất run run nhẹ như bị Parkinson. Mình hơi nói lắp, diễn đạt không lưu loát. Đặc biệt trí nhớ giảm hẳn. Không biết có phải do dư chấn từ nấm???

------------------

Đây là lần 2 mình dùng nấm.

+ Lần 1: 3g nấm khô Golden Teacher. Mọi thứ nhẹ nhàng, thông suốt. 

+ Lần 2: 4g nấm khô Penis Envy. 3/4 đầu rất tuyệt vời. 1/4 cuối bị sụp.

Mình là dân mới trip vì mục đích nghiên cứu (mình muốn ứng dụng nấm vào trị liệu tâm lý cho các thân chủ bị trầm cảm, nên lấy bản thân ra thử nghiệm trước), nên Các bro có lời khuyên nào, xin chỉ giáo giúp mình. Mình rất biết ơn 🙏


Tripper : Huy Dinh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét