Thứ Năm, 7 tháng 1, 2021

8g Golden

( 𝗧𝗥𝗜𝗣 𝗥𝗘𝗣𝗢𝗥𝗧 )

 


“ 𝟖𝐠 𝐆𝐨𝐥𝐝𝐞𝐧 𝐓𝐞𝐚𝐜𝐡𝐞𝐫 𝐭𝐫𝐢𝐩 𝐫𝐞𝐩𝐨𝐫𝐭 - 𝐋𝐨𝐨𝐩 𝐭𝐡𝐨𝐮𝐠𝐡𝐭 𝐭𝐮̛̣ 𝐭𝐮̛̉. “


(*) 𝐋𝐮̛𝐮 𝐲́ : bài viết chỉ mang tính chất chia sẻ, không nhằm mục đích ủng hộ việc sử dụng bất kì các chất thức thần nào. Tuyệt đối không được bắt chước dưới mọi hình thức. 


     𝗜/ 𝗚𝗶𝗼̛́𝗶 𝘁𝗵𝗶𝗲̣̂𝘂:


   Vào thời kỳ đầu lúc mới tiếp xúc với chất thức thần, sau 2 good trip vs LSD và 3 trip nấm Pan cùng cần sa đã khiến tôi có sự tự tin nhất định trong người với các chất thức thần. Cùng sự khuyến khích thiếu hiểu biết của bạn bè và sự ngạo mạn của bản thân, sau khi ăn thịt uống bia và hất cùn, tôi đã sử dụng 8g nấm Golden cùng với một cốc nước cam ngay trên bàn nhậu. Đây thực sự là điều mà tôi đến bây giờ cũng còn phải rùng mình khi nhắc đến.


      𝗜𝗜/ 𝗠𝗼̂ 𝘁𝗮̉: 


   Sau khi sử dụng được khoảng hơn 1 tiếng đồng hồ, nhận ra chẳng có gì thay đổi trong người cả, vì vốn trong người tôi lúc này đã rất high sau bữa nhậu. Vậy nên nếu không có một cảm giác nào mạnh mẽ hơn cảm giác của 3 lon bia cộng với vài điếu kush thì việc cảm thấy sự khác biệt là không thể. Châm thêm một điếu thuốc, cảm giác khá mệt vì say và phải đợi đồ có tác dụng đang tràn lên đầu tôi. Rút điện thoại ra trông thấy đã 9h45, tôi tự nhủ chắc là cũng nên đi về ngủ cho rồi, đằng nào thì đồ cũng chả có vẻ gì là tác dụng. Tôi chào anh em để đi về thì 1 người bảo rằng: "trip nấm lắm lúc phải có duyên nữa cơ, nhiều khi nấm chọn thời điểm chứ không phải là do mày chọn đâu, đừng buồn, sau thử lại cũng được." Tôi cảm ơn và ra về, lòng cảm thấy nhẹ 1 chút vì được an ủi. Trên đường về nhà cảm giác chỉ có chút slow và chill, mọi thứ rất nhẹ nhàng và êm ả trên suốt quãng đường về nhà. Về tới phòng thì cũng đã hơn 10h, sau khi thay đồ thì tôi đã thấy sàn nhà có chút méo mó và sau đó và cảm giác trĩu nặng kéo đến, tay chân tôi mất dần cảm giác. Lảo đảo bước đến chiếc sofa gần đó và cơ thể tôi đổ gục xuống, tim đập thình thịch và nhiệt đang bốc lên đầu. Nấm đã chọn thời điểm. 


   Khi đó thân thể chẳng thể nào cử động mà suy nghĩ cứ chạy vùn vụt ở trong đầu, visual cứ thế xuất hiện ở khắp nơi trong căn phòng với hiệu ứng lỗ giun chạy quanh. Khi bạn trip mà không có âm nhạc hay âm thanh phù hợp để điều khiển suy nghĩ cũng như định hình visual cùng với chuyện thân thể bất động thì thứ bạn có duy nhất lúc đó chỉ là những âm thanh xung quanh. Khi thính giác trở nên nhạy hơn, tôi nghe thấy rất nhiều thứ ở quanh căn phòng, tiếng máy lạnh đang chạy, tiếng vo ve của một vài con muỗi, cùng với tiếng xì xầm của một số người ở phía ngoài. Âm thanh của con người lúc này thực sự mang lại một số suy nghĩ và cảm giác hoang mang tột độ. Tôi biết là cánh cửa kia đã khoá, nhưng nếu chẳng may có ai đó mở nó ra được thì sao, nếu họ xông vào và đem tôi đi bệnh viện thì có làm xét nghiệm thì mọi người có biết kết quả xét nghiệm này không. Họ sẽ biết tôi dùng đồ và sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Họ sẽ kì thị tôi. Sẽ chẳng còn ai yêu quý và nể trọng tôi nữa. Tôi sẽ trở thành thứ phế phẩm của xã hội dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Tôi sẽ chẳng thể nào tồn tại với sự tự tôn được nữa. Tôi sẽ chết như rác rưởi. Những suy nghĩ trên bắt đầu chạy quanh đầu tôi, lần đầu tiên trong đời tôi cảm giác được sự hoảng loạn đến mức độ này, lúc này mắt tôi mỏi dần và cùng luồng chảy của visual cứ thế đẩy tôi vào phía sâu trong bóng tối. 


   3h40 sáng, tôi mở mắt, thở hổn hển và nặng nề di chuyển thân thể ngồi dậy, tay run rẩy mò tới gói thuốc lá đã để ở đó. Châm điếu thuốc một cách khó nhọc, tôi kéo 1 hơi thật dài, cảm giác xộc lên, tôi thở ra và để nhiệt bốc lên đầu. Bỗng dưng hai mắt rưng rưng, tôi co quắp người lại và khóc lên không thành tiếng. Trong ý thức tôi không muốn mọi người xung quanh thức giấc, nhưng với dòng cảm xúc như giọt nước tràn ly tôi chỉ có thể cắm đầu vào sofa và khóc trong im lặng. Tôi đang làm gì với đời mình thế này ? 


   Khoảng thời gian sau đó mới thực sự là địa ngục. Mọi sở thích phong phú đã bỗng chốc phai màu, tôi chẳng còn muốn ăn những món yêu thích do vị nào cũng nhạt thếch. Tôi chẳng còn muốn nghe những bài hát mà mình yêu thích, những podcast psytrance chất lượng cao hồi đó lại là thứ mang lại sự ám ảnh về ảo giác mỗi khi nhìn vào. Tôi chẳng còn muốn đọc những cuốn sách vì lúc nào cũng muốn xăm xoi những dòng tiêu cực hơn là ý nghĩa. Tôi cũng chẳng muốn xem phim vì những thứ bạo lực dù nhẹ cũng khiến tôi giật thót. Tôi cũng chẳng còn muốn vẽ, vì lo sợ những nét vẽ kia sẽ biến thành visual và đưa tôi vào bóng tối. Cuộc sống dần trở nên vô nghĩa khi bạn mất đi "Khoái cảm" của bản thân, cùng với có là gánh nặng tâm trạng và suy nghĩ tiến đến cái chết cứ chạy trong đầu. 


   Tôi đã đi làm cùng với cảm xúc nặng nề và mang sự tiêu cực đến với mọi người xung quanh. Tất cả mọi thứ đến với ánh mắt tôi đều là 100% đen tối và xấu xa. Tôi lo sợ rằng họ sẽ phát hiện ra. Tôi lo sợ rằng họ sẽ cô lập tôi như chính những suy nghĩ của tôi bây giờ. Tôi lo sợ rằng họ sẽ ép bức tôi và theo những suy nghĩ đó tôi cho rằng chẳng ai còn muốn tôi tồn tại. Có lẽ đã đến lúc tôi chấm dứt cuộc sống này rồi. Tôi có thể ra đi ở độ tuổi đẹp nhất và không cần phải giải quyết thứ gì cả. Mọi người sẽ phải hối hận khi họ nhận ra họ đã "ép" tôi như thế nào. Suy nghĩ này ngày càng lớn dần đến mức tôi đã viết lại thư và chuẩn bị mua thuốc ngủ. Tôi đã chẳng thèm nói hay chia sẻ với ai về chuyện này vì suy nghĩ họ sẽ kì thị mình, gia đình hay bạn bè cũng vậy thôi, tốt nhất không nên lôi họ vào chuyện này. 


   Trước ngày tôi định kết liễu cuộc sống, tôi đã đi uống cf với một người đàn anh. Sau khi quán sát nét mặt tiều tụy, chứa đầy nỗi lo của tôi,  anh đã đề nghị tôi chia sẻ. Dù không muốn nhưng trong thâm tâm tôi vẫn muốn ai đó hỏi thăm, những chút cảm xúc dâng trào đã khiến tôi thỏ thẻ hết những điều tôi đang nghĩ. Sau khi nghe hết, anh nói một cách hùng hồn: 

"Em biết không, tự tử chẳng phải điều gì đó quá tự hào, dù là vì bất cứ điều gì thì nó cũng chẳng phải thể hiện lòng dũng cảm, biết lòng dũng cảm là gì không ? Đó là ngậm mồm lại và cố gắng làm, làm và làm dù cho mọi thứ có sụp đổ hết đi chăng nữa, đó mới là lòng dũng cảm". Chợt, tôi đã nhận ra mình yếu hèn đến mức nào. Tôi đã chọn cách thức tiêu cực nhất để chấm dứt cuộc sống vì những chuyện chưa hề xảy ra, tôi đã muốn từ bỏ mọi thứ kể cả khi nó chưa bắt đầu. Tôi đã tin vào nỗi sợ thay vì bản thân. Tôi đã lo ngại và và sợ hãi những thứ xung quanh nghĩ về mình. Tôi đã tin vào bóng tối thay vì là ánh sáng. Và đây là lúc tôi phải đối mặt với những suy nghĩ này. 


   Tôi đã phải đến gặp bác sĩ tâm lý và người này chấp nhận giữ kín mọi bí mật mà chúng tôi trao đổi. Đồng thời tôi cũng xin công ty nghỉ ốm 1 tuần để về nhà tĩnh dưỡng. Tôi đã phải cai thuốc lá, không sử dụng cần sa, ăn chay một thời gian và chỉ dùng CBD dạng nhỏ lưỡi để hỗ trợ chuyện ăn ngủ. Những suy nghĩ đó thỉnh thoảng lại tràn về làm tôi thức dậy nửa đêm và cũng phải dằn vặt lắm mới có thể ngủ thêm được một chút. Đối mặt với những suy nghĩ kéo dài cứ chực chờ là kéo đến xâm lấn lấy tâm trí thực sự không phải là một điều gì đó quá dễ dàng. Sự tàn phá từ bên trong trí óc thực sự như sâu mọt cùng với những cơn mất ngủ cứ thế gặm nhấm lấy lý trí khiến cơ thể mệt mỏi và tôi muốn sụp đổ. Nhưng trong phần nào đó tôi vẫn hiểu đây là điều mình phải đối mặt, chỉ là đừng để bóng tối che lấp đi tia sáng còn sót lại trong tâm trí thôi. 


   Một tháng trôi qua, và mỗi ngày thức dậy, tôi cứ tự nhủ chỉ cần còn mở mắt được là chuyện gì cũng có thể sửa đổi được, miễn là tôi còn cố gắng và lòng dũng cảm dám sống còn cháy trong tâm trí thì tôi còn dám làm nhiều điều khác. Vì những điều đã làm không thể sửa đổi thì chúng ta cũng không nên để cái bóng của những điều đó ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai. Nhiều lúc trong cuộc sống chúng ta đã tự suy diễn ra quá nhiều thứ và vô tình tự làm khó về những thứ chúng ta nghĩ là thật nhưng chưa bao giờ là thật. Chúng ta tự đặt mình trong những suy nghĩ của bản thân những chưa bao giờ tin vào những cảm nhận ở chân giá trị. Chúng ta tức giận khi mệt mỏi nhưng lại chẳng biết rằng chính tức giận mới làm chúng ta càng mệt mỏi. Chúng ta để bóng tối che lấp đi tâm trí vì một ngày mây mù xui xẻo để rồi chúng ta phải phiến diện về chính cuộc đời của bản thân và tự chuốc lấy đau khổ chỉ vì 1 luồng suy nghĩ tiêu cực. Đây là thứ chúng ta cần chống, đây là thứ mà chỉ cần bạn vượt qua để có thể chiến thắng và cải thiện bản thân, "không nghe điều ác, không nói điều ác, không nhìn điều ác" có vẻ là đây, hãy tự lựa chọn góc nhìn sáng sủa cho bản thân. Chia sẻ, trao đổi, chọn người tin tưởng cùng giữ lấy chính kiến và tâm trí là điều mấu chốt để đập tan những con đường cùng của cuộc sống. 


     𝗜𝗜𝗜/ 𝗞𝗲̂́𝘁: 


   Vì đây là lúc tôi còn trẻ nên mong các bạn không phán xét. Vì hậu quả của việc sử dụng chất thức thần một cách bừa bãi và thể hiện là rất nguy hiểm nên đây là lần trừng phạt kinh khủng nhất trong đời tôi đã từng trải qua và rút ra kinh nghiệm rất nhiều cho những lần du hành sau này, đồng thời cũng giúp tôi hiểu rõ hơn về cách tôn trọng các chất thức thần. Đến giờ tôi cũng chưa dám động đến nấm, vì lại sợ duyên chưa đến.


   Cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian tham khảo bài viết của mình, mong là nó có ích cho mọi người.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét