Một chút chia sẻ sau chuyến trip ayahuasca đầu tiên...
Mình và ny cùng đi vào rừng. 2 đứa cùng uống một lượng aya như nhau. Nhưng thật may vì cuối cùng chỉ có mình on trip, còn bạn ấy đủ tỉnh táo để trông chừng mình trong suốt chuyến đi. Ny mình nói vì bạn kiểm soát được nó, nhưng mình nghĩ đó là cả một sự sắp đặt và may mắn. Vì trong khi mất kết nối với thực tại, mình không kiểm soát được cơ thể và hành động của mình. Nếu như không có người ở bên cạnh trông chừng, mọi việc có thể đã rất nguy hiểm.
Mình on trip chỉ sau khi uống khoảng 30'. Lúc đó nhìn xung quanh, thấy cây cỏ bỗng như đang chuyển động, nhảy múa. Mình nhìn thấy vô số những đường như mạch máu chuyển động, chạy khắp khu rừng. Rồi đến cả cơ thể mình cũng bắt đầu chuyển động. Mình nói với ny: "Nó đến rồi, nó sắp chiếm lấy em rồi..."
Lúc đó mình vào lều ngồi, cũng thấy hơi sợ khi thoáng nghĩ đến cảm giác này sẽ kéo dài trong suốt 6-8h nữa thì không biết sẽ ra sao. Nhưng rồi tự nhủ mọi chuyện sẽ qua thôi, cứ để nó dẫn mình đi, đừng cố gắng chống lại, hay kiểm soát nó. Lúc đó mình đã sợ sẽ mất cả kết nối với ny mình, nên cứ ôm chặt bạn ấy và bảo "Nó mạnh quá, nhưng mình sẽ đi cùng nhau, mình phải đi cùng nhau chứ"...
Khoảng 2h sau đó thì hoàn toàn không biết mình làm gì. Chỉ thấy ny kể lại là chân tay mình cứ đạp lung tung, la hét, còn cắn bạn ấy đến suýt đứt cả ngón tay, và cứ lặp đi lặp lại một đoạn hội thoại như đang nói chuyện với ai đó.
Còn những gì mình nhớ được, là mình đã trải qua cảm giác vui sướng, và yêu thương đến tột cùng, tột độ. Mình cứ muốn nói thật to với ny, và lặp đi lặp lại mấy câu: "Em vui lắm. Em yêu thương lắm". Có lúc chẳng thể nói lên lời, cảm thấy ngôn ngữ dường như bất lực.
Mình có nhìn thấy một điều, mà khi tỉnh lại mình đã nghĩ đó là tận cùng của sự thật. Mình thấy mọi thứ trên đời, cả vũ trụ, cả sông núi, cảnh vật, con người, khu rừng bọn mình đang ở...đều được tạo ra bởi Đấng tạo hóa. Người tạo ra nó, và giữ cho tất cả mọi thứ cân bằng. Bất kể ai, hay thế lực nào cũng không có quyền kiểm soát. Và điều kỳ lạ là, tất cả có thể biến mất bất cứ lúc nào, và Đấng tạo hóa có thể cũng là ảo. Vậy thì mỗi chúng ta, cả cuộc sống này cũng không phải là thật. Mình chỉ giống như đang được ban cho một vai diễn, vậy tại sao không diễn cho tròn vai, tại sao không chọn vai diễn vui vẻ, hạnh phúc. Chẳng có lý do gì để phải đau khổ, hay lo lắng, sợ hãi.
Mình nhận ra bản thân chúng ta thật quá nhỏ bé. Trước đó khi nghe đến "Ego death", mình đã tự hỏi, liệu cái tôi của mình khi nào mới chết, và nếu cái tôi chết, mình sẽ trở thành như thế nào. Thì ra, cái tôi sẽ chết khi nhận thấy sự nhỏ bé của chính mình. Chúng ta đều giống nhau, chẳng ai hơn ai cả. Chúng ta không thực sự sở hữu cái gì. Của cải, nhà cửa, xe cộ, đến cả mạng sống này còn có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào, vậy thì có nghĩa lý gì khi cứ cố giữ một cái tôi cá nhân quá cao?
Và mình được ban tặng điều gì, thì hãy thấy vui, trân trọng và bằng lòng với điều đó.
Chuyến trip của mình kéo dài trong khoảng 5h. Khi tỉnh lại thì trời đang mưa to. Lều của bọn mình bị ướt hết, vì mình đã đạp rách tấm bạt trải bên dưới. Mọi đồ đạc, quần áo, 2 cái chăn bọn mình mang đi đều ướt sũng. Nhưng kỳ lạ, là trong khi run bần bật vì lạnh, thì mình vẫn thấy vui, và cực kỳ nhẹ nhõm.
Đối với mình thì chuyến đi đầu tiên là một good trip trọn vẹn, và cực kỳ may mắn khi có một người yêu thương đồng hành. Cảm ơn những ai đã đọc đến đây, và chúc mn cũng sẽ nhận được những món quà kỳ diệu từ aya
Tripper : Linh Thuỳ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét